Đáy mắt Triệu Kiến Hòa xoẹt qua một mảnh điên cuồng, cười lạnh: “Tiếp tục! Thất thần cái gì!”
Mấy tay đ.ấ.m trong nháy mắt lại đánh về phía Tưởng Xuyên. Trước sau Tưởng Xuyên đều dính đòn, thể lực đã sớm đến cực hạn, liên tục ăn vài cú đ.ấ.m liên tiếp, chống đỡ được đến tận lúc này hoàn toàn là dựa vào ý chí.
……….
Tần Đường hoang mang rối loạn tìm kiếm tứ phía, sốt ruột lầm bầm:
“ không đúng…… Rốt cuộc là ở chỗ nào………”
“Tần tiểu thư, cô đừng chạy loạn nữa!”
Tần Đường dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục tìm kiếm ở phía trước.
“Tần tiểu thư!”
Tần Đường quay đầu lại, giận dữ kêu: “Mấy người còn không mau chia nhau ra đi tìm đi!”
Hai người đàn ông thất thần, một người trong số đó nói: “Chúng ta chia nhau ra tìm, tôi đi theo cô ấy.” sau đó liền chạy nhanh đến bên cạnh cô.
Tần Đường không nói lời nào, tiếp tục chạy về phía trước.
Thẳng đến khi chạy đến một dãy các căn biệt thự, một mùi sơn quen thuộc truyền đến, cô ngừng lại bước chân, người đàn ông phía sau bống nhiên kêu lên một tiếng. Tần Đường quay đầu lại, không biết từ khi nào phía sau bọn họ có nhiều hơn hai tên tráng hán, chính bọn chúng đã đánh lén người đàn ông đi sau cô.
Tần Đường nhìn thoáng qua, cảm thấy một mình người kia có thể đối phó.
Cắn răng một cái, cô liền nhấc chân chạy về phía căn biệt thự kia.
Lúc đến gần cửa của tầng hầm ngầm, mùi sơn kia lại truyền tới.
Tần Đường thấy ở gần cửa hầm có mấy thùng sơn.
cô run tay, chậm rãi theo bậc thang bước xuống, sau đó cô nghe được tiếng đàn ông đang k** r*n, rồi tiếng nắm tay nện vào thịt…….
“Tưởng Xuyên, hôm nay ông đây không đánh c.h.ế.t mày được thì cũng phải làm cho mày tàn phế mới thôi!”
Trái tim Tần Đường đột nhiên trở nên cứng rắn, cô lập tức bước lên, ở chỗ đầu cầu thang gần cửa tìm được dụng cụ, mở nắp mấy thùng sơn xanh, đỏ, tìm, vàng …. kia ra.
Xách lên một cái thùng không, cô ném mạnh nó xuống dưới.
“Ai?”
một tiếng gầm vang lên.
Trái tim Tần Đường nhảy vọt lên tận cổ.
Hai người đàn ông cao lớn lập tức đi ra thăm dò. Tần Đường ngồi xổm ở góc tường, xé hết toàn bộ giấy note trong túi xách ra, châm lửa, sau đó ném vào thùng sơn, ngọn lửa lập tức bùng lên.
Hai người đàn ông cao lớn kia còn chưa kịp xông lên phía trước, Tần Đường đã đá cái thùng sơn trước mặt xuống, chất dịch nóng bỏng mang theo lửa cháy hừng hực lập tức đổ xuống hai người, hai người tức thì gào lên đau đớn.
Cùng lúc, ngọn lửa cũng lan đến chỗ mà Tần Đường muốn.
“Mẹ nó!!! Cháy!!!!!”
Rất nhanh, cả tầng hầm liền biến thành một mớ hỗn loạn.
Mùi gay mũi đến mức tất cả mọi người đều ngửi được.
Tưởng Xuyên liếc nhìn hai tay đ.ấ.m trước mặt, thấy đối phương có chút phân tâm, lập tức quét chân, hai người nháy mắt gục ngã.
anh nhanh chóng chớp thời cơ xông ra ngoài.
Triệu Kiến Hòa tức giận gào lên: “CMN, ngăn nó lại cho tao!!!”
Tưởng Xuyên lao ra cửa, đóng sầm cửa lại, trong nháy mắt cửa lại bị mở ra thì đột nhiên nâng chân đá mạnh vào ván cửa, một đống người đằng sau lập tức lảo đảo ngã xuống.
Tần Đường nhìn ngọn lửa ngày càng lớn thì có chút hoảng.
Bắt đầu có khói.
cô không nhìn rõ ở cuối cầu thang là ai, lại nhấc chân đá một thùng sơn nữa xuống.
Tưởng Xuyên nhìn quả cầu lửa đang lăn lông lốc từ trên cầu thang xuống, nhảy lên tay vịn tránh đi, ngẩng đầu nhìn: “Là tôi đây.”
Tần Đường ngốc lăng. một loạt cảm xúc hoảng loạn, sốt ruột, sợ hãi, khẩn trương….đột nhiên gộp hết lại thành một, kinh hỉ bước lên một bước:
“Tưởng Xuyên.”
Tưởng Xuyên liếc nhìn cô một cái, khuôn mặt trắng nõn bị lửa hun đến đỏ bừng, cằm dính một vệt xanh, mái tóc dài lộn xộn, trên váy loang lổ màu sơn xanh đỏ các loại….. Bộ dáng lấm lem như một con mèo hoa nhỏ.
Phía sau đã có người đuổi đến.
Tưởng Xuyên nhanh chóng chạy lên phía trên.
Tần Đường căn đúng lúc Tưởng Xuyên chạy qua liền nhanh chân đá nốt mấy thùng sơn còn lại xuống, nhưng cả người cô đã mềm nhũn, một cước cũng không đá nổi nữa.
Tưởng Xuyên ôm eo cô, duỗi chân đạp hai phát, mấy thùng sơn còn thừa liền lăn lông lốc xuống.
“ đi!”
anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô chạy ra bên ngoài, Tần Đường nặng nề th* d*c, đầu nặng chân nhẹ khập khiễng chạy theo sau Tưởng Xuyên.