Nhưng lúc này cô chẳng thấy đói chút nào. Cô thực sự không thể tiêu hóa thức ăn, cũng chẳng có chút hứng thú nào. Đầu cô vẫn còn choáng váng, và có lẽ cô sẽ nôn hết những gì mình ăn vào.
- Em không muốn ăn. - Hoắc Vũ giả vờ như một đứa trẻ hư hỏng, chớp chớp đôi mắt to tròn ngấn lệ nhìn anh.
Hoắc Dữ Sâm đau đầu, anh véo sống mũi.
Anh cảm thấy mình chưa từng đối mặt với chuyện gì khó khăn như lúc này trong suốt 25 năm cuộc đời.
Hoắc Dữ Sâm chỉ biết cúi đầu chịu thua trước đôi mắt cún con đáng yêu của cô. Anh khẽ thở dài rồi lại ngồi xuống bên giường.
- Anh sẽ không đi.
Hoắc Vũ thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe lời hứa không đi của Hoắc Dữ Sâm.
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y áo anh.
Cô cảm thấy chỉ cần mình được ôm anh, cô sẽ không còn sợ hãi nữa.
Cơ thể Hoắc Vũ lúc này rất yếu. Cô nằm trên chiếc giường êm ái như bông và ngủ thiếp đi sau một lúc.
Có lẽ cô biết Hoắc Dữ Sâm đang ngồi bên cạnh nên lần này cô không mơ thấy điều gì kinh khủng.
Thay vào đó, giấc mơ của cô thật yên bình và tĩnh lặng.
Cô mơ về những khoảnh khắc hạnh phúc nhất thời trẻ.
Cha mẹ cô mất sớm, nên cô sống với bà ngoại ở nông thôn khi còn nhỏ.
Nông thôn giản dị, cảnh vật tươi đẹp. Người dân nông thôn thật thà, chất phác.
Khi không phải đến trường, cô sẽ đi dã ngoại, thả diều hoặc bắt cá chạch với bạn bè.
Có rất nhiều hoạt động vui chơi suốt bốn mùa.
Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong 24 năm ngắn ngủi của cuộc đời cô.
Bởi vì bà ngoại vẫn còn sống, và cô cũng có rất nhiều người bạn chân thành.
Giấc mơ thật ngọt ngào.
Giấc mơ tràn ngập tiếng cười vô tư lự và hạnh phúc của cô và bạn bè.
Hoắc Dữ Sâm nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Hoắc Vũ khi cô đã ngủ say. Sau đó, anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa, anh lấy điện thoại ra và gọi cho trợ lý.
- Tôi cần biết chuyện gì đã xảy ra với em gái tôi gần đây. Từ khi cô ấy sinh ra đến giờ, tôi muốn anh điều tra mọi thứ. Sau khi thu thập đầy đủ thông tin, hãy đặt lên bàn làm việc của tôi.
Người ở đầu dây bên kia vội vàng đáp.
- Vâng, Đại thiếu gia.
Vẻ mặt của Hoắc Dữ Sâm trở nên lạnh lùng sau khi gọi điện.
Tuy gia tộc Hoắc rất hùng mạnh, nhưng không phải là không thể lay chuyển. Một gia tộc hùng mạnh luôn thu hút kẻ thù.
Không biết có bao nhiêu người để mắt đến gia tộc Hoắc, âm mưu lật đổ họ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh trở về Trung Quốc, nhiều người đã bắt đầu hành động.
Hoắc Dữ Sâm suy nghĩ về việc gần đây Hoắc Vũ có biểu hiện bất thường, không khỏi nghĩ rằng có người cố ý gây phiền phức cho Hoắc Vũ.
Nghĩ đến đây, Hoắc Dữ Sâm gọi thêm một cuộc nữa.
Cuộc gọi lần này dài hơn cuộc gọi trước. Suy cho cùng, có rất nhiều khía cạnh anh cần phải cân nhắc.
Sau khi anh dặn dò xong, cơn bão dữ dội dưới mắt Hoắc Dữ Sâm cũng dịu xuống, trở lại bình thường.
Khi Hoắc Vũ tỉnh dậy, Hoắc Dữ Sâm đang ngồi bên giường, tay cầm laptop.
Trong phòng không có đèn, nên hơi tối. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên chiếc laptop màu bạc, phản chiếu lên những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt Hoắc Dữ Sâm. Ánh sáng bạc phản chiếu từ laptop làm dịu đi những đường nét trên khuôn mặt anh, tạo nên một cảm giác mơ hồ.