Người ta nói đàn ông nghiêm túc là kiểu đàn ông quyến rũ nhất.
Hoắc Vũ đến giờ mới nhận ra điều này đúng đến nhường nào.
Hoắc Dữ Sâm đã cởi bỏ áo sơ mi trắng và bộ vest. Anh thay sang bộ đồ thường ngày màu sáng. Trông anh gần gũi hơn sau khi cởi bộ vest. Anh trông bớt xa cách và lạnh lùng hơn trước.
Lúc này, ngón tay anh đặt trên bàn phím, mắt dán chặt vào màn hình.
Hoắc Vũ không biết anh có gì khác lạ, nhưng lúc này, anh trông quyến rũ hơn trước.
Hoắc Dữ Sâm nhận ra Hoắc Vũ đã tỉnh dậy. Anh đóng laptop lại, dùng tay phải véo nhẹ giữa hai lông mày. Anh hỏi với vẻ mệt mỏi.
- Em đói không?
Hoắc Vũ khẽ đáp.
- Vâng. Anh ơi, mấy giờ rồi?
Hoắc Dữ Sâm đã xem giờ trước khi đóng laptop, nên anh nhanh chóng đáp.
- Hai giờ sáng.
Hóa ra trời đã sáng rồi.
Chẳng trách trời đã tối. Dù sao thì, theo thời gian, cũng đã là đêm khuya rồi.
Hoắc Vũ không ngờ Hoắc Dữ Sâm lại giữ lời hứa, cùng cô trong phòng.
Hoắc Vũ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không khỏi có chút xúc động.
Cô bỗng nảy ra một ý nghĩ. Cô khao khát ý nghĩ đó trở thành sự thật.
Cô nghĩ, nếu Hoắc Vũ thật sự là anh trai mình thì còn gì tuyệt vời hơn?
Nếu anh thực sự là anh trai ruột, thì cô có thể yên tâm tận hưởng sự che chở và chăm sóc của anh. Cô có thể an toàn ẩn náu dưới đôi cánh của anh suốt đời. Cô sẽ không phải trải qua nhiều gian khổ.
Trong lúc cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, Hoắc Dữ Sâm đã vào bếp mang về một bát cháo rau và cơm nóng.
Như câu tục ngữ đã nói, bây giờ có thể khó khăn, nhưng sau này sẽ dễ dàng hơn.
Lần đầu tiên Hoắc Vũ ra khỏi giường, động tác của Hoắc Vũ cứng nhắc và thiếu tự nhiên. Nhưng lần này, Hoắc Dữ Sâm đã khéo léo đỡ Hoắc Vũ dậy.
- Em có cần anh đút cho không?
Ban đầu Hoắc Dữ Sâm hỏi vậy để thể hiện sự quan tâm của anh dành cho cô, rõ ràng anh không ngờ cô sẽ đồng ý.
Dù sao thì, Hoắc Vũ cũng đã 17 tuổi rồi. Cơn sốt đã giảm bớt một chút và có lẽ cô không cần ai đút cho nữa.
Nhưng vì là anh trai cô, Hoắc Dữ Sâm cảm thấy bắt buộc phải hỏi.
Điều anh không biết là Hoắc Vũ rất dày mặt. Cô muốn được anh trai cưng chiều và chăm sóc hết mức có thể.
Cô sẽ có nhiều nhất là một năm bên anh. Vì vậy, từng phút giây giờ đây đều quý giá đối với cô.
Hoắc Vũ không biết mình còn có thể tận hưởng được sự cưng chiều của anh trai bao lâu nữa sau khi thân phận thật sự bị bại lộ. Dù sao thì, vẫn chưa biết liệu mình có thể thực sự ôm được cặp đùi vàng của anh trai hay không. Hoắc Vũ nghĩ rằng vì thân phận của mình vẫn chưa được tiết lộ với thế giới, nên cứ tận hưởng hiện tại hết mức có thể.
Cô muốn dùng thân phận hiện tại để tận hưởng thêm sự cưng chiều của anh trai. Cô là con một, không có anh trai. Cơ hội này hiếm có, vậy thì hãy để cô tùy ý tận dụng lần này.
Nghĩ vậy, Hoắc Vũ gật đầu, ngọt ngào nói.
- Vâng.
Hai tay cầm bát cháo của anh cứng đờ trong giây lát.
Anh không ngờ Hoắc Vũ lại đồng ý.
Tuy nhiên, anh không thể rút lại lời mình vừa nói. Dù sao thì anh cũng là Đại thiếu gia, nuốt lời cũng không phải phong cách của anh.
Anh dùng thìa múc một thìa cháo, đưa đến trước miệng Hoắc Vũ.
Đôi mắt hình quả mơ quyến rũ của Hoắc Vũ hơi cong lên, nụ cười trên môi cô trông đặc biệt ngọt ngào. Cô nhìn Hoắc Dữ Sâm, chân thành nói.
- Anh trai, có anh ở đây thật tốt.