Ánh Trăng Biên Ải

13. Hết

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

32.

Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, nhưng vẫn chậm chạp chưa quyết định xử trí Lý Duệ thế nào.

Hoàng hậu nương nương cũng bị giam lỏng trong cung.

Mỗi khi ta vào điện châm cứu, giải độc cho Hoàng thượng, nhìn thấy vị bá bá thuở nhỏ từng cho ta cưỡi ngựa nay đã già nua tiều tụy, trong lòng cũng dấy lên nhiều cảm khái.

Ông khẽ khàng, gần như cầu khẩn, nói với ta và Lý Hiên rằng: Lý Duệ dẫu sao cũng là nhi tử ruột của ông, chưa đến mức phạm lỗi không thể tha thứ.

Còn Hoàng hậu, dẫu sao cũng đã bầu bạn với ông nhiều năm, hơn nữa bà ấy còn là tỷ tỷ ruột của Nhu phi.

“A Hiên, Hoàng hậu cũng là dì ruột của con đó.” Hoàng thượng nắm tay Lý Hiên, hơi thở yếu ớt mà nói.

Trong lòng ông, thật ra đã sớm tha thứ cho họ.

Lý Hiên khẽ nhìn ta, còn ta cúi đầu tiếp tục châm kim.

Từ nhỏ ta đã quen với việc thiếu thuốc men trong quân Tây Bắc, nên phải học y thuật cơ bản: băng bó, châm cứu.

Ta không kìm được, khẽ hừ một tiếng.

Bọn họ là hoàng thân quốc thích, là cốt nhục thiên tử, nên có thể ngang ngược coi rẻ tính mạng bá tánh hay sao?

“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, đợi ta đã!”

Rời khỏi tẩm điện Hoàng thượng, ta bước đi thật nhanh, Lý Hiên phía sau cố sức gọi ta.

“Lý Hiên, không diệt cỏ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh sôi, đạo lý này không lẽ chàng không hiểu?” Ta chăm chú nhìn thẳng vào mắt chàng. “Nếu chàng bất tiện, thì kẻ làm ác này, để ta thay chàng.”

“Minh Nguyệt, để ta!”

Qua hơn một tháng, cuối cùng Hoàng thượng cũng hạ chiếu: Hoàng hậu cùng Thái tử mưu nghịch, xử tử.

Nguyện vọng cuối cùng của Lý Duệ, là muốn gặp ta một lần.

Ta mang theo một gói bánh phù dung ở ngoại thành phía tây làm, cùng một vò rượu sen.

“Minh Nguyệt, ta có phải rất buồn cười không? Ta luôn muốn khống chế tất cả mọi người.”

Lý Duệ ngồi trên đống rơm, uống rượu sen, giọng nói bình thản như đang tự lẩm bẩm.

“Rượu sen ngươi làm, vẫn ngon như vậy.”

“Cảm ơn ngươi… đã bằng lòng đến gặp ta lần cuối.” Hắn cầm bánh phù dung, khẽ cắn một miếng.

“Lý Duệ, Tống gia chúng ta chưa bao giờ muốn ngôi vị chí tôn, chỉ mong cầu một con đường sống cho dân chúng Yên Vân. Nhưng ngươi chưa từng tin.”

“Tống Minh Nguyệt, ta biết tin thế nào? Mẫu hậu ta từ nhỏ đã nghiêm khắc với ta, bà không có được tình yêu của phụ hoàng, liền trút hết oán hận lên ta. Ta đặc biệt sợ tiếng gốm sứ vỡ nát…” Giọng Lý Duệ run rẩy, nhưng vẫn cố kể tiếp.

“Bà vừa mắng chửi, vừa lấy mảnh sứ rạch lên người ta. Khi tỉnh táo, lại ôm ta khóc mà nói xin lỗi, bắt ta nhất định phải làm Hoàng đế, nhi tử của bà nhất định phải là Hoàng đế.”

“Chúng sinh đều khổ, nhưng đó không phải lý do để ngươi thông địch phản quốc, cắt đất cầu an. Dân chúng Yên Vân có tội tình gì, binh sĩ Tây Bắc có tội tình gì?” Ta phản bác.

“Vậy để ta kể cho ngươi nghe một chuyện thuở nhỏ của ta.” Nước mắt hắn ánh lên trong đôi mắt ảm đạm.

“Khi còn bé, ta từng lạc ở U Châu, một tiểu cô nương cho ta nửa cái bánh, đó là toàn bộ lương khô của nàng. Lần sau gặp lại, nàng đã bị quân Kim làm nhục giữa phố mà c/h/ế/t. Nàng nằm trên đường, thân thể rách nát, chẳng một ai dám cứu. Khi ta bế nàng lên, thân thể nàng nhẹ như gió thoảng… nàng đã làm sai điều gì chứ?”

Ta cố gắng kìm nén, nhưng nước mắt vẫn tuôn trào.

Khoảnh khắc đó, ta đã thầm thề: nhất định phải giúp phụ thân và huynh trưởng thu hồi lại mười sáu châu Yên Vân.

“ Đúng, Minh Nguyệt, ngươi nói rất đúng. Cho nên ta cũng phải trả giá. Ly rượu cuối cùng này, kính ngươi, cầu chúc quân Tây Bắc sớm ngày thu phục Yên Vân thập lục châu!” Lý Duệ nâng chén, cách không mà kính ta.

“Lý Duệ, ta nhất định sẽ làm.” Ta khép cửa ngục lại.

Lý Duệ phát độc mà c/h/ế/t.

33.

Thân thể Hoàng thượng đã như cung nỏ hết lực.

Lý Hiên được lập làm Thái tử.

Nguyện cầu đầu tiên của chàng chính là xin Hoàng thượng ban hôn.

Nhưng ta đã trốn, trốn về Yên Vân.

“Nàng có làm Thái tử phi của ta hay không?” Lý Hiên đuổi đến tận doanh trại quân Tây Bắc, chặn ta trong trướng.

“Ta muốn làm Thái hậu!”

“Tống Minh Nguyệt, lòng nàng thật ác độc mà!”

Trước mặt phụ thân, huynh trưởng cùng toàn thể tướng sĩ, ta và Lý Hiên bái thiên địa.

Hoàng thượng băng hà, Lý Hiên trở về kinh kế vị.

Còn ta vẫn ở lại trong quân doanh Tây Bắc, không có ý định bước vào hoàng cung thêm lần nào nữa.

Lý Hiên đành bất lực, chỉ có thể chạy qua chạy lại giữa hai nơi.

“Minh Nguyệt, nàng có muốn làm Hoàng hậu không?” Lý Hiên vùi đầu vào cổ ta.

“Ta là muốn làm Thái hậu cơ!” Hơi thở nóng hổi của chàng phả ra khiến ta ngứa ngáy, ta cố sức đẩy chàng ra.

“Vậy thì trước tiên sinh cho ta một đứa con đi!” Lý Hiên lại quấn lấy ta.

34.

Ba năm qua, Lý Hiên ngày đêm cần mẫn, hết lòng trị quốc.

Đại Chu quốc thái dân an, giàu mạnh hùng cường.

“Minh Nguyệt, vì sao nàng không chịu theo ta hồi kinh? Ta hứa, hậu cung chỉ có một mình nàng.”

“Ta muốn thu hồi đất Yên Vân, ta cần binh, cần tiền! Nay chàng yêu ta, không có nghĩa là sẽ yêu ta mãi mãi.”

“Tống Minh Nguyệt, vậy chúng ta rốt cuộc là gì?” Lý Hiên giận dữ.

“Là… coi như ta mượn giống thôi!” lòng ta se sắt, giọng thấp xuống.

“Được!” cả đêm ấy, Lý Hiên quay lưng lại, chẳng buồn nói thêm lời nào.

Hôm sau, Hoàng thượng hạ chỉ, lập ta làm Hoàng hậu, nhi tử hai tuổi của ta phong làm Thái tử.

Ta tiếp thánh chỉ, mới hay Lý Hiên từ sớm đã hồi kinh.

Mấy ngày liền, ta cứ nghĩ mãi, không biết mình có quá đáng chăng.

Rồi tin từ kinh đô truyền tới – Hoàng thượng băng hà.

Gấp gáp triệu ta cùng nhi tử trở về kế vị.

Dọc đường ta thúc ngựa phi nhanh, trong đầu thoáng hiện biết bao ký ức.

Giữa bụi mù tung trời, Lý Hiên đứng đợi nơi cổng thành.

Ta nhảy xuống ngựa, nện cho chàng mấy quyền thật mạnh.

“Minh Nguyệt, giờ nàng đã là Thái hậu rồi! Ta có thể ở bên nàng làm nội thị không?” Lý Hiên chắp tay hành lễ, hỏi.

“Nội thị… nhưng phải tịnh thân đấy.”

“Tống Minh Nguyệt, nàng nỡ lòng sao?” Lý Hiên nhếch môi cười xấu xa. Mặt ta đỏ rực còn hơn cả ráng chiều nơi chân trời.

Ta không tin tình yêu có thể vĩnh viễn, cũng chẳng tin tình yêu có thể giúp quân Tây Bắc thu hồi đất Yên Vân.

Nhưng quyền lực thì có thể!

Đã được ông trời cho sống lại một đời, ta tuyệt không giao phó số mệnh của mình vào tay bất kỳ ai nữa!

Ánh trăng trên Quan Sơn, cuối cùng rồi cũng sẽ soi rọi khắp vùng đất Yên Vân.

___Hết___

Ánh Trăng Biên Ải

13. Hết

Chương trước
Chương sau