Ánh Trăng Biên Ải

12.

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

30.

Lý Hiên tiến vào điện, quỳ lạy xong Hoàng thượng thì vội vã hỏi ta có bị thương không.

“Bọn họ làm gì được ta.” Ta bất đắc dĩ đáp.

Lý Hiên nhướn mày nhìn ta, ta lại giải thích:

“Kẻ ác thường c/h/ế/t vì nói nhiều!”

Lý Hiên bất lực cười khẽ:

“Nàng nói cũng có lý!”

Nếu như Lý Duệ thật sự xông vào Thái Hòa điện với thế sấm sét, ta và Hoàng thượng tất nhiên đã c/h/ế/t không nghi ngờ.

Ta trêu chọc nhìn Lý Hiên hỏi:

“Bức thư gửi cho ca ca ta, chàng đã xem rồi à?”

“Khụ khụ, chẳng lẽ ta không thể xem qua? Huống hồ, lá thư đó vốn viết cho ta mà.” Lý Hiên ra vẻ kiêu ngạo nhìn ta.

Lý Hiên xưa nay có tiền án, những gì ta nhờ hắn chuyển giao, hắn đều phải kiểm tra trước.

Nếu ta nói thẳng là gửi cho hắn, e rằng hôm đó hắn đã nóng ruột đến mức lập tức bóc ra xem ngay.

Trong kinh thành ta còn có thể ứng phó, dù sao Lý Hiên cũng để toàn bộ tinh binh trong tay ta.

Chỉ khi đại quân đi được nửa đường, hắn mở thư ra, mới nghe lời ta, để lại một nửa binh lực hồi kinh, còn nửa kia đi chi viện Tây Bắc quân.

Về phần bức thư gửi cho ca ca ta, ta đã sớm gửi đi từ trước.

Bảo huynh ấy lấy một cái cớ, đem Trần quân y xử trí. Với năng lực của phụ thân và huynh trưởng, chỉ cần không có giám quân, không có phản bội, không tin người bừa bãi, thì cho dù quân Kim quốc có tấn công thế nào, cũng không thể nhanh chóng thất thủ.

Huống hồ, hiện nay người nắm quyền ở Kim quốc cũng chẳng phải Tứ hoàng tử. Ta suy đoán lần xuất binh này, đa phần chỉ là “thanh thế lớn mà mưa nhỏ giọt”.

Chỉ khi chúng ta giả vờ hoảng loạn, xuất động toàn quân, mới có thể dẫn dụ Lý Duệ ra tay.

Ta lại lợi dụng cơ hội Thẩm Thượng thư chiêu mộ tử sĩ, đem binh lính của ta an bài cài vào trong quân đội của Lý Duệ.

Còn Thẩm Hồng Huyên, quả là một kẻ bất tài, chưa đánh đã bỏ trốn.

Có thể nắm giữ Thập lục vệ, hoàn toàn nhờ vào cha hắn bỏ tiền mua đường.

Nếu không thế, Thẩm Thượng thư cũng chẳng cần dồn toàn lực nâng đỡ Thẩm Uyển Thu.

Tây Bắc quân nhận được năm vạn quân viện cùng vô số lương thảo, khí giới do Lý Hiên phái tới, sĩ khí bừng bừng.

Đánh cho quân Kim quốc tan tác tháo chạy.

Cơn sóng gió này, rốt cuộc cũng lắng xuống.

31.

Trong thiên lao, ta gặp Thẩm Uyển Thu lần cuối.

“Thẩm tỷ tỷ!”

Thẩm Uyển Thu lườm ta một cái, rồi quay đầu sang chỗ khác.

“Ngươi và Duệ ca ca của ngươi, cuối cùng cũng có cơ hội cùng nhau xuống Hoàng tuyền rồi. Sẽ chẳng còn ai có thể chia cắt hai ngươi nữa.”

“Nếu có thể, ta hận không thể lột da, róc gân của ngươi! Ở kiếp trước ngươi cướp mất vị trí Thái tử phi của ta, đoạt luôn ngôi Hoàng hậu, còn đoạt cả Duệ ca ca của ta.” Thẩm Uyển Thu nghiến răng ken két mà nói.

“Kiếp này, ta thật sự muốn coi ngươi là muội muội ruột thịt, tại sao ngươi vẫn quyến rũ Duệ ca ca? Rõ ràng chỉ có ta, chỉ có ta mới chịu bất chấp tất cả vì huynh ấy, chỉ có ta thôi.” Nói đến đây, Thẩm Uyển Thu bật khóc.

“Thế nhưng trước khi khởi binh, huynh ấy vẫn còn lo ngươi sẽ bị tổn thương. Tống Minh Nguyệt, chúng ta cùng c/h/ế/t đi!” Thẩm Uyển Thu giãy giụa xông về phía ta, xích sắt nơi tay chân bị kéo căng thẳng tắp.

“Thẩm Uyển Thu, ta cũng là người trọng sinh, ngươi nói có trùng hợp không?” Nàng ta liều mạng, nhưng vẫn không chạm được đến ta.

“Tống Minh Nguyệt, ngươi… ngươi đều biết cả sao? Ha ha ha ha ha ha ha!” Tiếng cười của Thẩm Uyển Thu mang theo tuyệt vọng.

“Cho nên, Thẩm Uyển Thu, hôm nay chúng ta tính sổ đi.” Ta cầm tay áo, chậm rãi lau lưỡi d.a.o găm.

“Nhát d.a.o này, là vì Trường An tỷ tỷ. Ngươi hại tỷ ấy sảy thai, còn dùng Hợp Hoan tán khiến tỷ ấy bị hoạn quan làm nhục, cuối cùng tự vẫn mà c/h/ế/t.”

“Nàng ta đáng c/h/ế/t…” Thẩm Uyển Thu thở dốc biện giải, “Công chúa Kim quốc, trước khi nhập cung đã dây dưa mập mờ với ca ca ngươi.

“Á—!” Nàng đau đến mặt mày vặn vẹo, “Nàng ta đáng đời, thứ nữ nhân đó cũng xứng tranh giành Duệ ca ca với ta sao?”

“Hừ! Duệ ca ca của ngươi, từ đầu đến cuối chưa từng để tâm đến sống c/h/ế/t của ngươi!” Ta khinh miệt, dùng mũi d.a.o khẽ rạch lên má nàng.

“Nhát d.a.o này, là vì các tướng sĩ Tây Bắc c/h/ế/t uổng. Ngươi xúi giục cha ngươi, bớt xén quân lương, nuốt chửng lương thảo. Đất Yên Vân băng giá khắc nghiệt, trong áo bông của binh sĩ chỉ toàn là rơm rạ. Trước khi ra trận, đến một bữa cơm no cũng không có!”

“Á…!” Thẩm Uyển Thu hét lên trong thống khổ.

“Nhát d.a.o này, là vì dân chúng Yên Vân, họ chịu đủ nỗi nhục dưới tay quân Kim, mạng người như cỏ rác.”

Thẩm Uyển Thu cuối cùng đã không phát ra nổi âm thanh nào, đôi mắt mở to trống rỗng vô thần, ngã gục trên đống rơm rạ.

“Nếu có kiếp sau, hãy nhớ, đừng bao giờ gửi gắm tất cả hy vọng vào kẻ khác.” Ngoài song sắt, ánh mặt trời rọi vào.

Ta khẽ thì thầm: “Hôm nay thật là một ngày đẹp trời.”

Ánh Trăng Biên Ải

12.