Ánh Trăng Biên Ải

4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

9.

Rượu được dâng đến ba lượt, ta vô ý làm đổ rượu lên váy, bèn mượn cớ thay y phục để lẻn ra ngoài.

Một mình đứng dưới hành lang, ngẩng đầu nhìn trăng.

Người nay chẳng còn là người cũ, trăng kia liệu có còn là vầng trăng năm ấy?

“Đang nhìn gì vậy?” Bên tai vang lên một giọng nam lạnh lùng.

“Nhìn trăng.”

“Trăng kinh thành, không đẹp bằng trăng Tây Bắc.” Hắn tiếp lời.

Người ấy đứng cạnh ta, ánh trăng rơi xuống gương mặt lạnh lùng, khóe môi thoáng ý cười, chuyên chú ngắm trăng.

Trong các hoàng tử, chỉ có Tam hoàng tử Lý Hiên từng ở trong quân Tây Bắc một thời gian.

Thuật b.ắ.n tên không bằng ta, cưỡi ngựa cũng chẳng nhanh hơn ta, vậy mà lúc nào cũng muốn lao lên trước để bảo vệ ta.

Ta thấy vướng mắt, bèn mượn cớ dắt hắn đi “phiêu lưu”, định cho hắn nếm chút khổ cực.

Nào ngờ kẻ lạc đường như ta, lại đưa hắn lạc thẳng tới gần doanh trại quân Kim.

Định chạy trốn, lại bị một con sói chặn ngang.

Nếu không nhờ huynh trưởng kịp thời xuất hiện, có lẽ bây giờ chỉ còn hai nấm mồ mọc đầy cỏ xanh cùng ngắm trăng.

Lý Hiên tự trách bản thân năng lực kém cỏi, sau khi trở về liền khổ luyện, còn tặng ta một cây trâm bằng gỗ để tạ lỗi.

Chiếc trâm ấy vừa xấu vừa vụng, chuỗi mã não sặc sỡ treo bên dưới lại méo mó kỳ quái, cuối cùng còn đính thêm một chiếc nanh sói.

Chính là cây trâm ta đang cài trên tóc lúc này.

“Trăng trên trời, sao sánh bằng trăng nhân gian?” Lý Duệ vừa nói, vừa chen vào đứng giữa ta và Lý Hiên.

Khoảnh khắc đẹp đẽ như thế này, lại bị Lý Duệ phá hỏng, thật là xúi quẩy.

Ta giả vờ không nghe thấy, lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút.

“Tống tiểu thư, ngươi thấy thế nào?” Lý Duệ không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi.

Trong lòng ta đáp: Ta thấy ngươi có thể c/h/ế/t đi.

Nhưng những lời trong lòng ấy, hiện giờ chỉ có thể để trong lòng.

Ta giả vờ không nghe thấy, cúi mình hành lễ với cả hai:

“Thần nữ tửu lượng kém, xin cáo lui trước.”

Ta xoay người định rời đi, Lý Duệ liền đưa tay định kéo lại.

“Hoàng huynh, hành động thế này thật trái lễ.” Lý Hiên kịp thời đưa tay cản hắn.

Ta hơi khom người, khi đi ngang qua Lý Duệ, đầu ngón tay ta lướt khẽ qua mu bàn tay hắn, như có như không.

Về cung rửa tay là xong, dù sao bây giờ chưa phải lúc thích hợp để xé toang mặt nạ.

10.

Ngày hôm sau, từ chỗ Hoàng hậu nương nương vấn an trở về, ta liền trông thấy mấy tên thái giám đang lôi hai cung nữ ra ngoài, trên người họ đầy thương tích.

Không rõ là đã phạm phải tội gì.

Vừa bước vào cung Vĩnh Hoa, ta liền thấy đại thái giám bên cạnh Hoàng hậu – Tô công công – đang lạnh giọng quát một đám người:

“Đều phải lục soát cho kỹ càng cho ta!”

Lưu ma ma dẫn toàn bộ cung nữ của Vĩnh Hoa cung xếp thành hàng ngay ngắn đứng giữa sân.

Thẩm Uyển Thu tiến lên hỏi:

“Xin hỏi Tô công công, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Ôi, thì ra là Thẩm tiểu thư.” Hắn cười, hành lễ một cái, rồi đáp:

“Hoàng hậu nương nương làm mất một món đồ. Lão nô tuân theo ý chỉ của Hoàng hậu, phải lục soát các cung một lượt thôi. Chỉ là thủ tục thường lệ, mong hai vị tiểu thư chớ kinh hoảng.”

Lời thì nói vậy, nhưng nhìn dáng vẻ đám người ấy, nếu không lục ra được thứ gì, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Đã tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!”

Một tiểu thái giám từ nội viện chạy ra, trong tay cầm chính là cây trâm bướm mà hôm qua Tứ hoàng tử Kim quốc đã dâng tặng Hoàng hậu.

“Tìm thấy ở đâu?” Tô công công nhận lấy cây trâm, soi xét từ trên xuống dưới.

“Ở gian phòng thứ hai, tây sương phòng, của Lưu ma ma.”

“Lá gan to thật, ngay cả đồ của Hoàng hậu nương nương mà cũng dám lấy!”

Ánh mắt lạnh lùng của Tô công công đảo qua Lưu ma ma:

“Chứng cứ rành rành, người đâu, bắt lại!”

“Sợ rằng trong chuyện này có điều hiểu lầm chăng?” Thẩm Uyển Thu vội chắn trước mặt Lưu ma ma, lên tiếng.

“Lưu ma ma vốn là người lâu năm trong cung, sao có thể đi ăn trộm? Huống chi đây lại là món lễ vật Tứ hoàng tử Kim quốc vừa mới dâng lên Hoàng hậu hôm qua. Hay là hãy để Hoàng hậu nương nương thân tự phân xử thì hơn.”

“Nô tỳ bị oan! Từ hôm qua tới nay, nô tỳ chưa hề rời khỏi cung Vĩnh Hoa nửa bước. Không phải nô tỳ, nô tỳ bị oan uổng!”

Lưu ma ma quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa với Tô công công.

Ta đứng bên cạnh, trong lòng lại thoáng kinh ngạc. Không biết Thẩm Uyển Thu và Lưu ma ma từ khi nào đã trở nên thân thiết đến vậy.

Lưu ma ma xưa nay vốn khéo léo đối nhân xử thế, hành sự thận trọng, chuyện này quả thật có chỗ đáng ngờ.

Nhưng vật được tìm thấy trong cung Vĩnh Hoa, nên tất cả chúng ta khó lòng thoát khỏi liên can.

Tô công công lập tức sai người đi bẩm báo Hoàng hậu nương nương.

Chẳng bao lâu, Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ đã tới.

11.

Sắc mặt Hoàng hậu nương nương âm trầm:

“Lưu ma ma, ngươi là người trong cung lâu năm, sao lại làm ra chuyện thế này? Ngươi còn gì để nói không?” Hoàng hậu cầm cây trâm trong tay, vừa xoay vừa hỏi.

“Nô tỳ bị oan. Từ hôm qua đến nay, nô tỳ chưa hề rời khỏi Vĩnh Hoa cung.”

“Đã nói bị oan, vậy trâm này, ngươi giải thích thế nào?”

“Nô tỳ không biết tại sao lại xuất hiện trong phòng nô tỳ!” Lưu ma ma trầm giọng, ngoan ngoãn dập đầu.

“Người do bản cung đích thân chọn để dạy lễ nghi, mà ngay cả tay chân cũng chẳng sạch sẽ. Xem ra Vĩnh Hoa cung này phải đổi người rồi. Cung nữ, thái giám, đều kéo hết đi Thận Hình Ty!” Hoàng hậu buông cây trâm xuống, phân phó Tô công công.

Đám cung nữ quỳ rạp xuống, kêu xin tha tội.

“Bẩm nương nương, nô tỳ muốn cáo giác Tống tiểu thư. Tối qua, Tống tiểu thư lén lút đi vào phòng của Lưu ma ma.” Người lên tiếng chính là nha hoàn Cải Ngọc đi theo ta.

“Tống tiểu thư học lễ nghi không tốt, thường xuyên ở trong phòng nguyền rủa Lưu ma ma.”

Quả nhiên… vẫn còn chiêu phía sau. Ta đã nói rồi, chuyện này sao có thể đơn giản đến vậy.

“Tống tiểu thư vốn tính tình thuần lương, đối xử với nô tỳ rất kính trọng, Cải Ngọc nói năng hồ đồ! Với lại Tống tiểu thư chưa từng bước vào phòng nô tỳ, xin nương nương minh giám!” Giọng Lưu ma ma run run, vội vàng giải thích.

“Minh Nguyệt, ngươi có gì muốn nói?” Hoàng hậu hỏi ta.

Ta không đáp lời Hoàng hậu, mà nhìn thẳng Cải Ngọc:

“Hôm qua ta dặn ngươi đem bộ trà cụ ngọc xanh mà nương nương ban thưởng cất đi, ngươi đã cất chưa?”

Ánh Trăng Biên Ải

4