Cải Ngọc sững lại, nhưng vẫn gật đầu:
“Bộ trà cụ ngọc đã cất rồi ạ.”
“To gan! Ăn nói hồ đồ! Hoàng hậu nương nương ban trà cụ ngọc xanh khi nào? Rõ ràng là một bộ ngọc trắng dương chi!”
Cải Ngọc thất thanh kêu lên:
“Nô tỳ bị oan, nô tỳ thực sự tận mắt thấy Tống tiểu thư đặt trâm vào trong phòng của Lưu ma ma!”
“Ồ? Vừa rồi ngươi còn nói chỉ thấy ta vào phòng Lưu ma ma, sao giờ lại thành tận mắt thấy ta đặt trâm?” Ta nhướng mày nhìn nàng ta, cười nhạt.
“Thần nữ chưa từng động đến trâm, rõ ràng tỳ nữ này cố tình vu khống. Xin nương nương minh giám.”
“Bất kể cung nữ này có phải bị người xúi giục hay không, thì người trong Vĩnh Hoa cung đều không thể giữ lại. Người đâu, Lưu ma ma và nha hoàn này mỗi người năm mươi trượng, toàn bộ áp giải vào Thận Hình Ty!” Hoàng hậu nương nương đã mở miệng, ai dám cãi?
Tiếng kêu xin tha mạng vang lên khắp nơi.
“Xin nương nương tha mạng!”
“Xin nương nương tha mạng!”
“Nô tỳ bị oan!”
Ta không nói gì, ta đang chờ, chờ kẻ bày mưu phải nhảy ra.
Tốn bao công sức chỉ để vu cáo một ma ma dạy lễ nghi, chẳng phải quá tầm thường sao?
Giờ tội danh của ta đã rửa sạch, nàng ta tất sẽ không ngồi yên.
“Bẩm nương nương, xin hãy điều tra đến cùng, cũng là để rửa sạch cho Tống muội muội.” Thẩm Uyển Thu quỳ bên cạnh ta, lên tiếng cầu xin.
Rõ ràng là trò nàng ta sắp đặt, vậy mà còn muốn cùng ta diễn trò “tỷ muội tình thâm”.
Ta vừa khóc, vừa đưa khăn tay chấm lệ, rồi nắm lấy tay Thẩm Uyển Thu:
“Đa tạ Thẩm tỷ tỷ!”
Sau đó, ta cất khăn tay, nghiêm túc thưa với Hoàng hậu:
“Hoàng hậu nương nương, thần nữ có cách tìm ra kẻ trộm thật sự.”
“Chiếc trâm này là lễ vật Tứ hoàng tử Kim quốc dâng lên, dùng hồng ngọc đặc sản của vùng Yên Vân, phối hợp với bích ngọc Tụ Nham. Ở Yên Vân có một phương pháp đặc biệt: ngâm ngọc trong loại hương liệu đặc chế, có thể hấp dẫn bướm. Hương này cực kỳ nhạt, con người không thể ngửi thấy.”
Ta dừng lại, đảo mắt nhìn quanh, rồi tiếp tục:
“Cho nên hôm qua mới có chuyện bươm bướm đậu lên trâm.”
“Thế phương pháp của Tống tiểu thư là gì?” Lý Duệ, từ nãy đến giờ chưa mở miệng, khẽ nhướng mày hỏi.
“Chỉ cần ai chạm vào trâm này, hương sẽ dính trên tay. Tuy rằng rất nhạt, nhưng nếu dùng vài chục con bướm thử, sẽ phân biệt được ngay ai đã động qua.”
“Tống muội muội, cách này có khả thi không? Từ hôm qua đến nay đã hai lượt rửa tay, e là hương vị chẳng còn sót lại?” Thẩm Uyển Thu vội hỏi. Dù nàng ta gắng kìm chế, ta vẫn nghe rõ sự hoảng loạn trong giọng.
“Thẩm tỷ tỷ, không sao cả. Loại hương này chẳng phải cách thường mà rửa đi được. Muốn tẩy sạch… chỉ có thể dùng nước tiểu.”
“Cái gì? Chuyện này …” sắc mặt Thẩm Uyển Thu lập tức trắng bệch.
“ Đúng vậy. Vạn vật tương sinh tương khắc, chỉ có nước tiểu mới giải được.” Ta ra vẻ khó xử đáp.
“Tô Đức Thịnh, mau đi bắt vài con bướm tới đây.” Hoàng hậu nương nương phân phó cho Tô công công.
“Không cần phiền vậy đâu, trong cung Vĩnh Hoa đã có sẵn. Gần đây Lưu ma ma dạy chúng ta thêu thùa hoa văn bướm, mỗi cung nữ đều nuôi một hai con, cứ để bọn họ tự mang tới là được.”
Hoàng hậu gật đầu.
Chẳng bao lâu, Tô công công đã bưng vào một chiếc hộp lớn.
“Bẩm nương nương, tất cả người trong Vĩnh Hoa cung đã có mặt, giờ thả bướm chăng?”
Đám thái giám, cung nữ đồng loạt xắn tay áo, chìa tay ra.
“Không cần vất vả vậy.” Ta hít sâu một hơi, cố nén nụ cười, nói tiếp:
“Chỉ cần ngửi thử, xem trên tay ai có mùi khai. Chính là kẻ đã chạm vào trâm.”
Ngay sau lưng ta, một cung nữ run như cầy sấy, không đứng nổi mà quỵ xuống đất.
Nàng ta bật khóc kêu lên:
“Không phải nô tỳ, không phải nô tỳ!”
12.
“Khởi bẩm nương nương, trên tay cung nữ này quả thực có mùi.”
“Nô tỳ bị oan, nô tỳ hôm nay đi giải quyết xong quên chưa rửa tay.” Hồng Tú quỳ dập đầu liên hồi, trán chạm đất như giã tỏi.
Hoàng hậu nương nương liếc nàng một cái, ánh mắt lạnh lẽo.
Tô công công lập tức hiểu ý, bẩm báo:
“Đây chính là nha hoàn thân cận Hồng Tú, theo tiểu thư Thẩm Uyển Thu, nữ nhi của Hộ bộ Thượng thư – từ ngoài cung tiến vào.”
Thẩm Uyển Thu dập đầu mạnh, giọng kiên định:
“Thần nữ chưa từng động đến cây trâm này, xin nương nương minh giám. Nếu nương nương nhất quyết định là thần nữ làm, thần nữ cũng trăm miệng khó bào chữa.”
Nàng quỳ gối, nhưng lưng vẫn thẳng tắp.
Trong thoáng chốc, ta lại nhớ về kiếp trước.
Khi ấy, ta cũng bị nàng vu hãm mưu hại hoàng tự, cũng quỳ trước Hoàng hậu mà nói từng chữ một:
“Thần thiếp trăm miệng khó bào chữa.”
Khi đó Hoàng hậu nương nương lại riêng tư bảo với ta:
“Là Lý Duệ không muốn giữ lại đứa trẻ ngoại tộc. Chỉ có ngươi nhận lấy tội danh này, mới chứng tỏ quân Tây Bắc và Kim quốc không hề cấu kết, cũng có thể giữ mạng cho Trường An công chúa.”
Ta nhớ tới lời dặn của huynh trưởng, liền cắn răng nhận lấy.
Hoàng hậu khi ấy nắm tay ta, nói bà hiểu nỗi oan khuất của ta.
“Nữ nhân trong hậu cung, chẳng phải ai cũng sống vì gia tộc mình sao? Đôi khi, không thể sống quá minh bạch được.”
…
Mà nay, người trước mắt là Thẩm Uyển Thu, rõ ràng đang học theo dáng vẻ kiếp trước của ta.
Ta bỗng nhiên thấy tò mò, sau khi ta c/h/ế/t, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dù vậy, hiện tại ta và nàng là “tỷ muội tình thâm”, vẫn phải làm bộ làm tịch mà cầu xin cho nàng.
“Bẩm nương nương, thần nữ tin chắc trong đó ắt có ẩn tình, Thẩm tỷ tỷ bị oan.”
Hoàng hậu khẽ đưa tay xoa huyệt thái dương, chậm rãi nói:
“Thôi, đứng cả lên đi. Bản cung khi nào nói là không tin các ngươi?
“Duệ nhi, chuyện này liên quan đến quốc thể, đã có manh mối thì cứ giao cho Thận Hình Ty, do con trực tiếp giám sát.”
Giờ đây ta đã rõ, Hoàng hậu chỉ muốn dần dần cho qua việc này.
Thẩm thượng thư vốn đứng về phía Lý Duệ, chuyện bớt xén lương thảo, quân phí của Tây Bắc, ông ta đều có phần.
Hoàng hậu đương nhiên sẽ không động tới Thẩm Uyển Thu.
Chỉ e cây trâm này … không hề đơn giản như vẻ ngoài.
“Bẩm nương nương, thần nữ có thể xem qua cây trâm này được không?”
Nhận lấy trâm, ta lập tức thấy phần thân hơi nhẹ. Lắc vài cái, lại càng xác nhận suy đoán.
Cẩn thận quan sát, ta nhận ra dưới cánh hoa có một đường rãnh mảnh.
Siết c.h.ặ.t đ.ầ.u trâm, xoay nhẹ, quả nhiên lộ ra một mảnh giấy nhỏ.
Hoàng hậu từ tốn mở ra, sắc mặt lập tức lạnh buốt. Đọc xong, bà không nói một lời.
“Đem cung nữ kia đánh c/h/ế/t bằng gậy. Việc này đến đây là dừng. Ai dám lén bàn tán, đây chính là kết cục.” giọng Hoàng hậu lạnh như băng.
Một cơn sóng gió coi như đã lắng xuống, hay nói đúng hơn, chỉ là tạm thời yên ả trên bề mặt mà thôi.