Ánh Trăng Biên Ải

6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

13.

Đêm xuống, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng chim cuốc kêu.

Ta giật mình, kinh thành vốn không nên có loài chim này.

Hơn nữa, tiếng kêu ấy ba ngắn một dài, chính là ám hiệu ta và huynh trưởng thường dùng khi lén trốn ra ngoài chơi.

Người tới là ai, ta đã đoán được đôi phần.

Ngoài tường Vĩnh Hoa cung, Lý Hiên đang ẩn mình trong bóng tối.

“Thật hiếm có, ám hiệu này ngươi còn nhớ!” hắn nở nụ cười gian tà nhìn ta.

“Có gì thì nói mau, có rắm mau thả!” ta bực bội đáp lại.

“Hôm nay ngươi cũng thật to gan, sao lại nghĩ ra được lý do nực cười đến vậy? Làm ta cười đến bỏ cả bữa tối.”

Lý Hiên vừa cười vừa đưa tay định gõ đầu ta.

“Sao ngươi không nói phải dùng… nước tiểu đồng tử mới rửa được? Ha ha ha ha ha!”

Ta nghiêng người tránh thoát:

“Ngươi đàng hoàng chút đi! Đừng tưởng ở kinh thành thì ta không dám đánh ngươi!”

Nói rồi, ta siết nắm tay, giơ lên định nện vào hắn.

Lý Hiên rụt cổ, nép sát tường:

“Tổ tông, ta sai rồi, ta sai rồi!”

Đợi ta buông tay, hắn mới thu lại vẻ mặt cợt nhả ban nãy, lạnh giọng hỏi:

“Ngươi có biết trong cây trâm đó chứa thứ gì không?”

Ta cũng từng suy đoán, nhưng trong lòng chưa dám chắc.

“Là bản danh sách quốc sự của Đại Chu mà Tứ hoàng tử muốn có.”

Tim ta chợt thắt lại. Nếu hôm nay ta không phá được cục diện này, tội danh thông địch phản quốc ắt sẽ chụp xuống đầu quân Tây Bắc.

Giờ đây, cánh tay Lý Duệ còn chưa đủ mạnh, Hoàng hậu sẽ xử lý qua loa như hôm nay.

Nhưng tương lai, chuyện này nhất định sẽ bị khơi lại.

“ Nhưng mà, Minh Nguyệt của ta chính là cô nương thông minh nhất thiên hạ.” khóe môi Lý Hiên nhếch lên, ánh mắt tràn đầy khen ngợi.

“Gia nói quá, thần nữ sợ hãi không dám nhận.” ta trợn mắt, chắp tay hành lễ, giọng điệu đầy mỉa mai.

Lý Hiên bất ngờ nắm chặt lấy tay ta.

Ta giật vài lần, hắn lại càng siết chặt hơn.

“Tống Minh Nguyệt, ta có điều muốn nói với ngươi.”

“Ngươi nói đi.” Ta bình tĩnh chờ đợi.

Kiếp trước, Lý Hiên cũng từng tìm cơ hội bày tỏ với ta.

Khi ấy, ta trong mắt trong tim chỉ có Lý Duệ.

Ta đã vội vàng nói ra, rằng ta đã có người trong lòng.

Tình cảm vốn nên có cơ hội để được thổ lộ.

Hơi thở thiếu niên dần trở nên gấp gáp, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Trong khoảng lặng dài như vô tận, hắn run giọng thốt ra:

“Tống Minh Nguyệt, ta … ta thích ngươi.”

Lý Hiên, cảm ơn ngươi! Kiếp trước là ta tự mình không nhìn rõ người.

Kiếp này, ta nhất định phải ngăn chặn kết cục bi thảm, cũng phải bắt bọn họ trả giá.

“A Hiên, mạng của ta chưa từng do ta tự quyết. Hơn nữa, ta còn có việc quan trọng hơn phải làm. Ta hiểu tâm ý của ngươi rồi, xin lỗi.”

Ta mạnh mẽ rút tay ra, hắn sững lại, bàn tay còn cứng đờ nơi không trung.

“Ngươi thật càng lúc càng vô vị. Giờ ngay cả một câu đùa cũng không nói nổi với ngươi nữa.”

Lý Hiên đỏ hoe mắt, cố làm ra vẻ bình tĩnh.

“Cười một cái đi, đừng trông như kẻ khổ sở bị ai ức h.i.ế.p vậy.” Ta đưa ngón tay chọc nhẹ vào má hắn.

“Hề hề.” Hắn nhe răng cười gượng:

“Gia cười thế này, nương tử có vừa lòng chưa?”

“A Hiên, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp.”

Lý Hiên ghé sát tai nghe.

“Tống Minh Nguyệt, ngươi điên rồi! Việc này, ta không giúp nổi đâu!”

Hắn chỉ để lại cho ta một bóng lưng đầy giận dữ, bỏ đi.

14.

Dạo gần đây, ta bỗng nhiên tỏ ra vô cùng hứng thú với việc thêu thùa.

Ngày ngày cứ quấn lấy Lưu ma ma, nằng nặc đòi bà dạy cho.

Thẩm Uyển Thu trêu chọc ta:

“Muội muội định thêu cái gì vậy?”

Ta đảo mắt nhìn quanh, rồi ghé sát tai nàng khẽ nói:

“Muội muốn thêu một cái túi hương.”

“Chỉ thêu một cái túi hương thôi, sao lại thần thần bí bí thế?”

Nói xong, nàng ta bỗng ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ:

“Chẳng lẽ là muốn tặng cho người trong lòng?”

“Tỷ tỷ ~” Ta thẹn thùng nép vào lòng nàng, “ sao tỷ lại bịa đặt muội như thế?”

“Xem ra ta đoán đúng rồi. Chẳng lẽ là Tứ hoàng tử?”

Ánh mắt nàng dừng trên chiếc trâm ta cài trên đầu.

Cách nhiều ngày, Lý Duệ một lần nữa lại xuất hiện bên ngoài tường cung Vĩnh Hoa.

“Thần nữ thêu được một chiếc túi thơm, xin dâng để tạ ơn Thái tử cứu mạng.”

Ta ngượng ngùng đưa chiếc túi thơm cho hắn.

“Đây là bánh phù dung của Tây giao kinh thành, hôm nay ta tiện đường nên mang đến cho tiểu thư ít phần.”

Lý Duệ trao cho ta một gói giấy dầu.

Kiếp trước, Lý Duệ đã đem hết thảy các loại điểm tâm nổi danh trong kinh thành tặng cho ta.

Ta từng nói với hắn, ta thích nhất chính là bánh phù dung.

Về sau, dù ở trong lãnh cung, ngày nào ta cũng có một phần bánh phù dung.

Nhận gói bánh vào tay, ta chợt ngẩn người.

“Đa tạ Thái tử điện hạ.”

Ta nhanh như chớp kiễng chân, khẽ hôn lên má hắn một cái, rồi tức tốc chạy đi.

Ngày hôm sau, ta liền giả vờ vô tình để Thẩm Uyển Thu nhìn thấy bánh phù dung.

Lần sau gặp lại Lý Duệ, bên hông hắn đã đeo một chiếc túi thơm thêu xấu xí.

Trên đó không phải hình trúc, mà là cây hồ dương.

Xưa kia ta cũng từng thêu cho Lý Duệ một chiếc như vậy.

Đó là loài cây “sống ngàn năm không c/h/ế/t, c/h/ế/t ngàn năm không đổ, đổ ngàn năm không mục” cây hồ dương.

Khi ấy, ta không ngừng tự nhủ: Ta yêu Lý Duệ. Chỉ cần ta yêu hắn bằng cả tấm lòng, thì hắn cũng sẽ giống như Hoàng thượng tin tưởng phụ thân, hoàn toàn tin tưởng ta, tin tưởng quân Tây Bắc.

Nhưng thực tế, hắn chưa bao giờ quan tâm đến sinh mệnh bách tính nơi Yên Vân.

Hắn chỉ để ý đến việc bản thân có phải là Hoàng đế hay không.

Và hắn sẵn sàng diệt trừ mọi mối đe dọa đến ngai vàng của mình, cho dù mối đe dọa ấy chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng.

15.

Thẩm Uyển Thu nhìn thấy chiếc túi hương Lý Duệ đeo bên hông, mấy ngày liền cả người uể oải, chẳng còn chút tinh thần, cũng không buồn nói chuyện với ta.

Mỗi lần Lý Duệ đến, nàng cũng không còn giống trước kia mà chạy vội đến, chỉ lặng lẽ đứng xa xa nhìn.

Họ từng vài lần gặp riêng trong ngự hoa viên, nhưng nói những gì thì ta không biết.

Dù Thẩm Uyển Thu chưa tận mắt thấy ta thêu chiếc túi ấy, nàng vẫn rõ ta yêu thích cây hồ dương.

Thuở nhỏ theo phụ thân chinh chiến Tây Bắc, sau lại đến vùng Yên Vân, phụ thân từng nói: “Mẫu thân con thích cây hồ dương. Nó kiên cường, dũng cảm, đối với bản thân hay với người mình yêu đều như vậy.”

Nhìn Thẩm Uyển Thu ngày ngày chẳng còn hứng thú với điều gì, ta bèn chủ động rủ nàng cùng đi ngắm hội đèn Trung thu.

Ban đầu nàng thẳng thừng từ chối, nhưng hai ngày sau lại chủ động hỏi ta bao giờ đi tìm Hoàng hậu nương nương xin chỉ thị.

Quả nhiên, Thẩm Uyển Thu không còn che giấu nổi nữa.

Bên trong hoàng cung, ánh mắt của thiên hạ dõi theo, mọi thứ đều phải ràng buộc.

Nhưng chỉ cần ra khỏi cung, tất cả… liền khác hẳn.

Ánh Trăng Biên Ải

6