16.
Rằm tháng Tám, Trung thu.
Đây là lần đầu tiên ta được xem hội đèn ở kinh thành.
Trong màn đêm, muôn vàn hoa đăng rực rỡ treo cao, ánh sáng năm màu đan xen, rọi sáng cả phố phường như ban ngày.
Hai bên đường, hàng quán tấp nập, rao bán các món ăn vặt cùng đủ loại lồng đèn hình thù kỳ thú.
Ta chọn một chiếc đèn hình thỏ, còn Thẩm Uyển Thu thì chọn một chiếc đèn hình hổ.
Nàng tinh quái bảo ta rằng bọn nha hoàn đi theo phía sau thật quá chướng mắt, muốn dắt ta cắt đuôi họ.
Ta hiểu ý, liền giơ đèn thỏ lên, gọi lớn:
“Thẩm tỷ tỷ, đừng ăn muội nhé!” Rồi ta xách lồng đèn chạy về phía trước.
“Đại hổ muốn ăn thỏ trắng nhỏ đây! Gừ…!” Thẩm Uyển Thu xòe năm ngón tay, làm bộ dáng hổ dữ đuổi theo.
Nàng kéo ta chạy xuyên qua những phố xá, ngõ hẻm trong kinh thành.
Ta thực sự không chạy nổi nữa, đành chống tay lên đầu gối thở dốc.
Thẩm Uyển Thu đứng cạnh ta, kiễng chân ngoái đầu nhìn quanh:
“Đuổi mất rồi!”
“Thẩm tỷ tỷ, muội không chạy nổi nữa, thật sự không chạy nổi nữa rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ một lát đi.” Ta thở hổn hển năn nỉ.
“Vừa khéo, đây chính là Sơn Hải Lâu mà ta mới kể với muội. Ngắm đèn từ Sơn Hải Lâu, là một cảnh đẹp bậc nhất kinh thành đấy.”
Nói xong, Thẩm Uyển Thu lôi kéo ta bước vào.
Sơn Hải Lâu là tòa lầu cao nhất ở kinh thành.
Tầng ba, tầng bốn đều là nhã gian.
Nhưng tầng bốn chỉ có hai phòng, thường ngày sẽ để trống một gian, phòng khi có quý nhân ghé đến.
Ban đầu tiểu nhị còn bảo hôm nay đã đầy khách.
Thẩm Uyển Thu chỉ cần giơ lệnh bài của Thái tử, chưởng quầy lập tức tự mình dẫn chúng ta đi lên tầng bốn bằng thang riêng phía sau đại sảnh.
Tầng bốn yên tĩnh, tuy gọi là nhã gian nhưng giống như một gian phòng khép kín: bên ngoài có thể uống rượu nghe nhạc, nếu uống say thì có thể vào buồng trong nghỉ ngơi.
Ta và Thẩm Uyển Thu cầm chén rượu, tựa vào song cửa sổ ngắm đèn.
Nàng chỉ về phía đông nam:
“Xem kìa, kia chẳng phải Thập nhị địa chi sao?”
Bên đó treo kín cả một bức tường toàn hoa đăng: Thập nhị con giáp, Bát tiên quá hải, muôn hình vạn trạng.
Con ngõ ấy tối, nên hoa đăng càng thêm rực rỡ.
Dù chỉ treo trong hẻm, nhưng tinh xảo, đẹp đẽ hơn cả hoa đăng ở lôi đài.
“Tỷ tỷ ~ muội muốn đi xem.” Ta cạn sạch chén rượu, buông xuống, nắm lấy tay nàng nũng nịu.
“Ta mệt rồi, thôi đừng đi nữa, ngồi trên lầu ngắm cũng đủ rồi.” Thẩm Uyển Thu nhíu mày.
“Vâng… được thôi.” Ta miễn cưỡng gật đầu.
“Thôi được, đi đi, nếu không cho muội đi, e rằng cả năm nay muội cũng chẳng yên lòng đâu.”
Nàng ra vẻ bất đắc dĩ nói.
Trong lòng ta thầm nghĩ: Chỉ e rằng, cả năm nay không yên lòng, lại chính là ngươi thôi.
Trước khi đi, nàng dặn đi dặn lại, bảo ta phải cẩn thận.
Còn nàng thì ngồi trên lầu nhìn theo.
17.
Vừa rẽ vào trong ngõ, ta liền cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Đứng trước dãy hoa đăng, khóe mắt ta lén liếc nhìn về phía sau.
Phía sau trống không, những người vừa còn đứng ngắm đèn, giờ phút này đã chẳng thấy bóng dáng.
Rượu vừa uống khi nãy đều hóa thành mồ hôi lạnh, li ti rịn đầy trán.
Ta rụt tay lại, con d.a.o găm giấu trong tay áo đã trượt vào lòng bàn tay.
Sau lưng lờ mờ truyền đến tiếng bước chân chậm rãi.
Ta chợt xoay người, d.a.o găm trong tay đ.â.m ra.
Nhưng lực đã yếu hơn trước nhiều, động tác mềm nhũn, vô lực.
Dao còn chưa kịp chạm vào đối phương, cánh tay ta đã bị một bàn tay kềm chặt.
Hắn bổ một chưởng vào tay ta, con d.a.o rơi xuống đất leng keng.
Ta giơ chân định tiếp tục phản kháng, hắn liền quét ngang một cước, trực tiếp quật ngã ta xuống.
Một chiếc khăn tay nồng nặc mùi thuốc bịt chặt mũi miệng.
Ta bị lôi vào một căn nhà ven ngõ.
Trên người như bị xích sắt quấn chặt, giãy thế nào cũng không thoát nổi.
“Rầm” một tiếng, cửa gỗ đóng sầm lại.
Bên ngoài pháo hoa đã nổ, tiếng động ấy chìm lẫn trong ồn ào náo nhiệt, dẫu ta có kêu gào thế nào, cũng chẳng ai nghe thấy.
Trong bóng tối, ta không nhìn rõ được mặt đối phương.
Thân thể như bao tải, bị ném mạnh lên giường, cánh tay va vào tường cũng chẳng còn thấy đau.
Nam nhân ấy sờ lên mặt ta, lúc ấy ta mới nhận ra gương mặt mình đã ướt đẫm.
“Bây giờ mới biết sợ sao?”giọng hắn nghiến răng nghiến lợi.
“Tống Minh Nguyệt, rốt cuộc ngươi lấy gan đâu ra? Rõ ràng biết Thẩm Uyển Thu sẽ bỏ thuốc vào rượu, vậy mà ngươi còn dám uống?”
Lý Hiên túm cổ áo, nhấc bổng ta từ trên giường dậy.
Nỗi lo trong lòng cuối cùng được trút xuống, thân thể ta lập tức buông lỏng, hoàn toàn vô lực.
Chỉ thấy đôi chân mềm nhũn, không đứng vững, cả người ngã nhào vào lòng hắn.
Lý Hiên cứng người lại, bàn tay đặt trên vai ta, như muốn đẩy ra.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nói:
“Không phải còn có chàng đây sao … chàng sẽ không bỏ mặc ta, đúng không?”
Ý chí vốn kiên cường trong lòng dần dần sụp đổ.
Cơ thể càng lúc càng nóng rực, dù trên người chỉ mặc lớp lụa mềm mại, cũng thấy khó chịu đến khôn cùng.
Chỉ khi dựa vào lồng n.g.ự.c hắn, mới thấy dễ chịu được đôi chút.
Ta không chút kiêng dè, vòng tay ôm lấy cổ hắn, kiễng chân, áp sát lên.
“Tống Minh Nguyệt! Nàng có biết mình đang làm gì không?!” Lý Hiên giận dữ gầm lên.
Nhưng hai tay hắn lại không kìm được mà ôm ta càng chặt hơn.
18.
Thẩm Uyển Thu bỏ cho ta uống Hợp Hoan Tán.
Kiếp trước, Hoàng hậu nương nương cũng từng dùng chính thứ thuốc này để hãm hại Nhu phi, khiến Nhu phi bị vu cho tội làm ô uế hậu cung.
Thẩm Uyển Thu cũng dùng thuốc ấy, khiến Trường An Công chúa bị hoạn quan làm nhục rồi tự vẫn mà c/h/ế/t.
Công hiệu của Hợp Hoan Tán, ta sao lại không biết?
Chén rượu kia, nếu ta không uống, Thẩm Uyển Thu sao có thể an lòng?
Nếu ta không uống, nàng ta làm sao chịu yên tâm ăn miếng bánh phù dung đã bị ta trộn sẵn Mê Hồn Tán?
Một chút Hợp Hoan Tán mà thôi, chẳng đáng sợ.
Loại thuốc này vốn không có giải dược, chỉ có thể tạm thời áp chế hiệu lực.
Trước khi ra ngoài ngắm đèn, ta đã uống thuốc khắc chế, nhưng hành vi và ý thức vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều.
Giờ phút này tuy có hơi mê loạn, nhưng ta vẫn biết mình đang làm gì.
Chẳng qua chỉ muốn nhân lúc men say và thuốc tác động, được đà làm càn một phen mà thôi.
“Tống Minh Nguyệt!” Lý Hiên rít lên một tiếng, như thể cam chịu số phận.
Một nụ hôn dài kết thúc, khi ta còn chưa thở nổi, hắn đã với lấy một bát thuốc đen kịt trên bàn.
Ép ta ngồi xuống mép giường, giọng hắn lạnh băng:
“Uống hết thứ này!”
Chốc lát sau, thần trí ta dần tỉnh táo, tuy thân thể vẫn còn mềm nhũn, nhưng đã có thể gắng gượng đứng dậy.
“Tống Minh Nguyệt, nàng định đi đâu nữa?” hôm nay chắc hẳn ta đã thật sự chọc giận hắn.
Đường đường là Tam hoàng tử Lý Hiên, người vốn nổi tiếng hiền hòa, vậy mà lại liên tiếp nổi giận.
“Ăn h.i.ế.p ta xong rồi còn lớn tiếng quát tháo, trách chi chàng chẳng lấy được vợ.” ta lườm hắn một cái, giọng đầy châm chọc.
“Nàng thật sự muốn đi? Được, vậy ta đi cùng nàng!” Lý Hiên kéo ta, toan bước ra ngoài.
“Chuyện này, chàng không nên dính vào thì hơn. Chờ ta, được không?” – ta dịu giọng dỗ dành hắn.
“Nàng… là đang hứa hẹn với ta rồi sao?” Lý Hiên sững lại.
Ta bất đắc dĩ, nghiêm túc hồi tưởng xem mình rốt cuộc đã nói câu gì để hắn hiểu lầm đến vậy.
Quả nhiên, cho dù mượn cớ thuốc phát tác, cũng không nên tùy tiện hôn người khác.
Cái miệng này, quả thực là thứ đáng sợ nhất.