19.
Ta vội vã quay lại Sơn Hải Lâu.
Trong nhã gian không hề le lói một tia sáng, giữa đêm Trung Thu rực rỡ đèn hoa, nơi ấy lại lạc lõng vô cùng.
Ta hít sâu một hơi, lặng lẽ đứng chờ.
Mơ hồ nghe được trong phòng vang lên những thanh âm nam nữ hoan ái.
Nhã gian trên lầu bốn vốn thường có chuyện thế này xảy ra, trừ phi khách rung chuông gọi, bằng không tiểu nhị sẽ tuyệt đối không dám tự tiện bước vào.
Ta đứng một lúc lâu, chẳng còn nghe gì nữa, thậm chí còn hoài nghi vừa rồi chỉ là ảo giác của chính mình.
Nghiêng đầu, ta áp tai vào cửa, muốn nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Cánh cửa đóng chặt bất ngờ mở ra, ta lảo đảo một cái, vội nắm lấy khung cửa, mãi mới đứng vững, không ngã nhào vào lòng người đàn ông trước mặt.
“Tống tiểu thư, gấp gáp muốn nhào vào lòng bản vương đến thế sao?”
Hắn nhìn ta từ đầu đến chân, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa:
“Bản vương còn có thể cùng ngươi thêm một lần nữa.”
Tứ hoàng tử khoác hờ một chiếc ngoại bào, vạt áo mở rộng, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Trên n.g.ự.c vẫn còn lốm đốm dấu vết đỏ.
Hắn chống tay lên khung cửa, đôi mắt không rời ta.
“Xong việc rồi thì cút đi, bớt lắm lời!” ta trừng mắt liếc hắn.
“Vừa nãy trong kia, người ta còn nói sẽ đem ngươi dâng lên giường bản vương.”
Nói rồi, Tứ hoàng tử vươn tay nắm chặt lấy cánh tay ta.
Bàn tay kia của ta vụt lên, cái tát bất ngờ khiến hắn bị đánh lệch cả mặt.
“Thành thật chút đi! Lần sau trên chiến trường gặp lại, ta còn có thể nhờ ca ca ta cho ngươi một cái xác toàn thây.” ta hung hăng trừng hắn.
“Mỹ nhân, chẳng lẽ không để ta mặc áo vào sao?” Tứ hoàng tử hạ giọng cợt nhả.
Ta lạnh mặt, đem toàn bộ y phục của hắn ném ra ngoài, rồi dập mạnh cửa nhã gian.
Mở cửa sổ, để gió đêm cuốn đi mùi vị mập mờ trong phòng.
Nhìn gương mặt Thẩm Uyển Thu đang say ngủ, ta đặt xuống gối nàng một miếng ngọc bội khắc long văn, giống hệt với thứ mà Lý Duệ vẫn luôn mang theo bên người.
20.
Đêm hội đèn Trung Thu, Hoàng hậu nương nương đặc cách cho chúng ta nghỉ lại một đêm trong phủ Thượng thư.
Thế nhưng đêm qua, chúng ta không về cung, cũng chẳng quay lại phủ Thượng thư.
Phủ Thượng thư tưởng rằng chúng ta đã hồi cung, trong cung lại cho rằng chúng ta ở Thượng thư phủ.
Thành ra, chẳng ai hay biết, hai người chúng ta cả đêm đều không về.
Ta mơ màng như kẻ mất hồn, lảo đảo quay về Sơn Hải Lâu.
Thẩm Uyển Thu đã sớm rửa mặt chải đầu xong xuôi, trên gương mặt còn ửng hồng.
Hội đèn Trung Thu, ngoài dự tính, ta lại có một thu hoạch ngoài ý muốn.
Khi Lý Hiên giám thị Tứ hoàng tử, đã phát hiện Lý Duệ lén gặp Tứ hoàng tử tại thanh lâu lớn nhất kinh thành – Dạ Nguyệt Lâu.
Lý Duệ vừa rời đi, Tứ hoàng tử liền lảo đảo bước ra.
Bà chủ thanh lâu còn để hoa khôi đứng trên lầu cao, cầm khăn tay vẫy tiễn bọn họ.
Trở lại trong cung, người mang nỗi sầu buồn u uất lại hóa ra là ta.
Ánh mắt Thẩm Uyển Thu mỗi lần nhìn về phía Lý Duệ, dịu dàng đến mức như muốn nhỏ ra nước.
Qua rằm Trung Thu không bao lâu, Tứ hoàng tử đã quay về Kim quốc.
Một tháng nay, Thẩm Uyển Thu cứ ngửi thấy mùi hương là liền buồn nôn, ngay cả bánh đậu xanh vốn là món nàng thích nhất, cũng không động đến.
Quan trọng hơn hết, nàng đã lâu rồi không thấy nguyệt sự.
21.
Ngày hai mươi chín tháng mười, chính là sinh thần của ta.
Hoàng thượng đặc biệt vì ta mà mở một bữa tiệc gia yến.
Trong yến tiệc, người hỏi ta, sống trong cung có quen hay không.
Chuyện trò chưa bao lâu, đề tài liền chuyển sang chuyện ta nay đã mười sáu tuổi, hôn sự có thể sớm đưa ra bàn định.
“Trong số những nhi tử của trẫm, ngươi vừa ý đứa nào?” Hoàng thượng vừa vuốt râu vừa mỉm cười hỏi ta.
“Quốc sư đã xem qua bát tự sinh thần của Minh Nguyệt, hợp nhất chính là với Duệ nhi.” Hoàng hậu nương nương vừa đưa cho Hoàng thượng một trái nho, vừa nói.
“Hiên nhi cũng không tệ, Minh Nguyệt ngươi thích ai?” Hoàng thượng vừa ăn nho, vừa quay sang hỏi tiếp.
Lý Duệ liền bước lên trước tạ ơn.
Chỉ là, ta lại cảm thấy phía sau có hai luồng hàn quang b.ắ.n tới.
Ta còn chưa kịp hành lễ tạ ơn, thì Thẩm Uyển Thu đã bước ra.
“Thần nữ muốn cáo phát Tống Minh Nguyệt, lừa dối quân vương, thông đồng với địch, mưu phản triều đình.”
Ta rưng rưng nước mắt, ấm ức hỏi nàng:
“Thẩm tỷ tỷ, sao lại hãm hại ta như vậy?”
“Nàng ta đêm hội Trung Thu, cả một đêm mất tăm bóng dáng, trên đầu lại cài trâm sói do Tứ hoàng tử đích thân chế tác. Hơn nữa, nàng ta sớm đã chẳng còn trong trắng, đó chính là chứng cớ xác thực nhất.”
Thẩm Uyển Thu quỳ rạp xuống đất, dõng dạc thề thốt:
“Nếu thần nữ có nửa câu giả dối, thì cả tộc Thẩm thị, nam nhân đời đời làm nô, nữ nhân đời đời làm kỹ."
"Thần nữ dám mạo hiểm tội c/h/ế/t để cáo phát, vì đây không phải chuyện nam nữ tư tình, mà còn liên quan đến giang sơn xã tắc, an nguy lê dân.”
Ta quỳ giữa điện, nước mắt giàn giụa.
“Thẩm tỷ tỷ, trong mắt tỷ lại nhìn ta thành ra thế sao? Tống gia ta bao đời nay canh giữ biên cương Đại Chu, từ Tây Bắc cho đến Yên Vân. Bao nhiêu tướng sĩ đã bỏ mình nơi chiến địa Tây Bắc, ta sao có thể vì Kim Quốc mà động lòng?”
Thẩm Uyển Thu lại chính khí nghiêm nghị mà nói, rằng Lưu ma ma có thể chứng thực, trong phòng ta có cất giữ thư tín qua lại với Tứ hoàng tử.
“Nô tỳ muốn cáo phát Tống tiểu thư.” Lưu ma ma được dẫn lên.
Khóe môi Thẩm Uyển Thu khẽ nhếch, lộ ra nụ cười hài lòng, chăm chú nhìn bà ta.
“Nô tỳ muốn cáo phát Tống tiểu thư… chỉ vì cô nương nhân từ mà mù quáng, bao che cho kẻ khác, mềm lòng không dứt khoát.”
“Lưu ma ma, ngươi nói bậy gì đó?” Thẩm Uyển Thu hoảng hốt, vội vàng cắt ngang.
“Nô tỳ nói, Thẩm tiểu thư từng hứa ban cho ta trăm khoảnh ruộng tốt, để nô tỳ có thể xuất cung về quê. Thẩm tiểu thư bảo ta đặt thư tín trong phòng Tống tiểu thư, còn bắt ta phải chỉ chứng trước mặt mọi người."
"Tống gia quân, vì nước giữ nhà, bao nhiêu nam tửđã c/h/ế/t trên sa trường. Nặng nhẹ thế nào, nô tỳ trong lòng tự hiểu rõ. Thẩm tiểu thư, xin thứ cho nô tỳ không thể nghe lệnh.”
Từng chữ của Lưu ma ma, vang vọng, đanh thép.
“Thẩm tỷ tỷ, vì sao tỷ phải đối xử với ta thế này?”
Kiếp trước, ta chẳng học được gì, nhưng trong chốn hậu cung, cái dáng vẻ chịu hết oan ức, dịu dàng như một đóa bạch hoa nhỏ, ta lại luyện đến cảnh giới thuần thục.
“Một bữa gia yến tốt đẹp, sao lại ầm ĩ đến mức này?” Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng không nhịn được, vừa rót rượu, vừa lên tiếng.