Ánh Trăng Biên Ải

9

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

22.

Thẩm Uyển Thu gần như gào lên:

“Vu khống! Con tiện nhân già này, ngươi dám vu khống ta? Tống Minh Nguyệt quả thật cùng Tứ hoàng tử Kim quốc lén lút thông tình! Đây là việc liên quan đến an nguy của Đại Chu, xin Hoàng thượng, nương nương minh giám!”

Nàng ta quay người, kiên quyết dập đầu:

“Thần nữ nguyện kiểm chứng trong sạch. Xin Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương thành toàn.”

Ta nặng nề dập đầu, nghẹn ngào:

“Thần nữ cũng nguyện kiểm chứng.”

“Đứa nhỏ này, sao phải khổ thế chứ? Bản cung đâu phải không tin ngươi.”Hoàng hậu nương nương dịu giọng an ủi.

Nhưng rồi vẫn quay sang phân phó ma ma đưa ta đi kiểm tra.

Chẳng bao lâu, ma ma trở về bẩm báo:

“Tống tiểu thư vẫn còn là thân xử nữ.”

“Không thể nào!”Thẩm Uyển Thu thất thanh kêu, “Rõ ràng ta thấy nàng ta hằng ngày có thư đưa bằng chim nhạn! Đêm hôm đó rõ ràng ta đã sắp đặt xong xuôi rồi!”

“Thẩm tỷ tỷ, sao tỷ phải hại ta đến thế này?” Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, nước mắt rơi lã chã.

Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng:

“Đây chính là nữ nhi tốt mà Thẩm thượng thư dạy dỗ ra? Truyền lệnh xuống, Thẩm thượng thư quản giáo không nghiêm, giáng làm Hộ bộ Tả thị lang, phạt bổng lộc một năm. Thẩm Uyển Thu, lưu đày Lĩnh Nam!”

“Hoàng thượng, nương nương, các người không thể đối xử với thần nữ thế này … Thần nữ đã mang thai cốt nhục của Thái tử điện hạ rồi!” Thẩm Uyển Thu quỳ rạp, khóc lóc, đưa ra một miếng ngọc bội giống hệt của Lý Duệ.

Hoàng thượng cầm ngọc trong tay, rất lâu không nói một lời.

Mãi sau mới chậm rãi cất tiếng:

“Đem Thẩm Uyển Thu áp giải xuống.”

Thẩm Uyển Thu không cam lòng, níu chặt vạt áo Lý Duệ:

“Duệ ca ca, huynh nói một câu đi chứ!”

“Hoàng thượng bớt giận, có lẽ đây là một hồi hiểu lầm.” Hoàng hậu nương nương nhẹ giọng khuyên, bàn tay khẽ vỗ lưng Hoàng thượng.

Hoàng thượng như cách biệt hồng trần, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn vào miếng ngọc bội, ngẩn ngơ xuất thần.

Đúng lúc đó, Thẩm Uyển Thu giãy khỏi tay ma ma đang áp giải, liều lĩnh lao vào điện, dập đầu quỳ:

“Hoàng thượng minh giám, thần nữ và Thái tử điện hạ thật lòng yêu thương nhau. Xin Hoàng thượng thành toàn!”

23,

Sau khi được Thái y chẩn mạch, xác nhận không hề mang thai, Thẩm Uyển Thu tạm thời bị giam ở Trường Xuân cung.

Bữa gia yến ngày hôm ấy cũng kết thúc trong cảnh ồn ào hỗn loạn.

Thẩm Uyển Thu ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào bóng mình trong đồng kính.

Ta ra hiệu cho cung nhân lui hết, rồi bước đến sau lưng nàng.

“Ngươi đến để xem trò cười của ta sao?” Thẩm Uyển Thu đưa tay lướt qua khuôn mặt ta trong gương đồng.

“Thẩm tỷ tỷ, sao tỷ lại đối xử với ta như vậy?” Ta uất ức lên tiếng.

Nàng ta đột ngột đứng bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu:

“Ngươi chẳng phải đã nói là không thích Duệ ca ca sao? Nếu không có ngươi, huynh ấy chỉ có thể thích ta! Huynh ấy là của ta, không ai được cướp đi!”

Trong cơn điên loạn, nàng ta xông tới, hung hãn siết chặt lấy cổ ta, gương mặt vặn vẹo dữ tợn:

“Là ngươi! Chắc chắn là ngươi đã cho ta uống thuốc giả thai! Tống Minh Nguyệt, ngươi đi c/h/ế/t đi!”

Ta vùng vẫy, tay quơ loạn, muốn kêu cứu nhưng lại phát không thành tiếng.

Lưỡi d.a.o nhỏ đã được ta giấu trong tay. Nếu đến bước đường cùng, ta chỉ có thể ra tay phản kích.

Ta dùng hết sức đạp mạnh về phía trước, gồng thẳng mũi chân, liều mạng hất ngã ghế trang điểm.

Ngoài cửa, cung nữ và thị vệ nghe tiếng động vội xông vào, kéo Thẩm Uyển Thu ra.

“Thẩm tỷ tỷ…” Ta rưng rưng, nghẹn ngào bật khóc.

“Thẩm tỷ tỷ, tỷ cứ dưỡng bệnh cho tốt, đợi ít ngày nữa, ta sẽ lại đến thăm tỷ!” Trong sự thúc giục của cung nữ, ta giả bộ quyến luyến không nỡ rời đi.

Đêm xuống. Tiếng chim cuốc quen thuộc vang lên trong bóng tối.

“Tống Minh Nguyệt, trước kia ta chưa từng biết nàng lại ra tay tàn nhẫn đến vậy.” Lý Hiên khẽ thở dài, nét mặt vừa bi thương vừa kính sợ.

“Thế nào, sợ rồi à? Ta vốn chính là một con rắn độc, là một độc phụ.” Ta nhếch môi cười nhạt.

“Không, ta lại thích.”

May mà cả hai đang đứng trong màn đêm, nếu không, hắn hẳn sẽ thấy ta trợn trắng mắt lên trời.

“A Hiên.”

“Ừm?”

“Hoàng thượng đã trúng độc rồi. Độc này ngấm chậm, giờ chỉ có hai con đường.

Một là lập tức vạch trần việc Lý Duệ thông đồng với địch, bức hắn phải khởi binh tạo phản.

Hai là nhẫn thêm một thời gian, đợi Hoàng thượng bệnh tình trầm trọng, rồi lại bức Lý Duệ phản nghịch. Khi đó, chàng có thể thuận lợi ngồi lên ngai vàng. Chàng chọn đi.” Giọng ta bình thản như đang bàn chuyện ăn uống thường ngày.

“Hoàng thượng nhận lầm người, khiến Nhu phi nương nương chịu oan, cuối cùng phải tự vẫn để chứng minh trong sạch. Nếu chàng hận, ta hiểu.” Khi nhắc đến Nhu phi, ta thấy bờ vai Lý Hiên khẽ run rẩy. Ta liền nắm lấy tay hắn, dịu giọng:

“Chàng hãy chọn đi.”

24.

Thẩm Uyển Thu đã bỏ trốn.

Người hiện nay đang bị giam trong Trường Xuân cung hoàn toàn không phải nàng.

Chỉ là, chẳng ai trong cung dám tâu lên.

Gần đây trong cung liên tiếp xảy ra dị tượng.

Ở Vũ Hoa các bất ngờ phát hỏa, may mà dập tắt kịp thời, không làm hại đến tượng Phật.

Trong Ngự hoa viên, những khóm Long Thổ Châu mới trồng đồng loạt héo tàn chỉ sau một đêm.

Lại có nhiều cung nhân âm thầm truyền tai nhau rằng, canh ba nửa đêm thường nghe thấy có nữ tử ca hát, giọng hát giống hệt Nhu phi đã mất từ lâu.

Quốc sư đề nghị phái người hậu cung đến Thiên Nguyên tự cầu phúc.

Nhưng nữ quyến trong cung xuất cung thì không tiện, vậy nên nhiệm vụ ấy liền rơi xuống người ta.

Lần này Lưu ma ma theo cùng ta.

Trên đường đi, tiết trời thu trong sáng, gió mát hiền hòa, núi non nhuộm đủ sắc màu.

Tính cả kiếp trước, ta sống ở kinh thành đã nhiều năm, nhưng chưa từng thật sự ra ngoài như thế.

Ta luôn len lén vén rèm, tham lam ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Lưu ma ma chỉ dịu dàng nhìn ta, không hề trách mắng vô quy củ gì cả.

Sắp đến chân núi thì đoàn xe dừng lại.

Lưu ma ma bước xuống hỏi han tình hình.

Người đánh xe dẫn đầu trở về bẩm báo: phía trước có một bà lão dẫn cháu đi thành mua thuốc, lúc quay về bị xe ngựa đụng trúng, mong chúng ta thuận đường đưa họ về nhà ở lưng chừng núi.

Gã đánh xe lại hỏi ý kiến ta.

“Phật tổ từ bi, đã gặp thì ắt là duyên, thuận đường thì cứ đưa họ theo đi.” ta nói.

Lưu ma ma ở bên mấy lần muốn mở miệng nhưng cuối cùng cũng đành gật đầu.

Trước khi rời đi, bà dặn người đánh xe:

“Vào núi rồi, xe ngươi chở họ đi riêng, đừng đi chung với đại đội, phải giữ một khoảng cách.”

Sau khi lên xe, bà lại dặn ta:

“Phòng nhân chi tâm, ở nơi hoang vắng thế này, cẩn thận vẫn hơn.”

Chúng ta đưa bà cháu kia lên xe, đoàn xe lại khởi hành.

Tiến vào trong núi, đoàn xe bỗng dưng dừng hẳn.

Người đánh xe quay lại báo: mấy hôm mưa dầm làm sụt lở, đường phía trước không đi tiếp được, cần phải đổi sang lối khác.

Bà cháu kia lại nói, từ nhà họ đi tắt có thể trực tiếp lên được Thiên Nguyên tự.

Khi đến căn nhà tranh của họ, đứa bé vì cảm kích, cố ý lấy mấy cái bát sứ nhỏ, pha ít vụn trà mời chúng ta.

Bà lão ngượng ngùng nói:

“Nhà quê chẳng có gì quý, chỉ mong các vị ân nhân uống ngụm nước, nghỉ chân đôi chút.”

Ánh Trăng Biên Ải

9