Ánh Trăng Biên Ải

10

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

25.

Ta đón lấy chiếc bát sứ, chậm rãi thổi hơi cho nguội.

Bà lão vẫn nhìn chằm chằm ta không rời, ta ngẩng đầu, cùng bà ta bốn mắt giao nhau.

Bà cụ đưa tay quệt đi quệt lại trên vạt áo, khẽ nói:

“Uất ức cho ân nhân rồi, uất ức cho ân nhân rồi.”

Nhân lúc bà ta xoay người, ta lén đổ hết chỗ trà trong bát xuống đất, rồi lấy khăn tay khẽ lau khóe môi.

“Đa tạ bà bà, vào tiết cuối thu này, có ngụm trà nóng, quả là còn gì bằng.”

Lưu ma ma cũng không hề động đến chén trà trong tay.

Chúng ta vừa chuẩn bị lên đường thì từ trong rừng bất ngờ lao ra hơn mười kẻ áo đen.

Đao pháp gọn gàng tàn nhẫn, hộ vệ và xa phu đi theo ta đều là người có công phu, vậy mà chẳng mấy chốc đã bị hạ gục như c.h.é.m dưa bổ củi.

Hiển nhiên, trong chén trà ban nãy đã có trộn thứ gì đó.

Đảo mắt nhìn quanh, chỉ còn lại ta và Lưu ma ma.

Từ trong rừng bước ra một nữ tử đội mạn sa, bọn áo đen tự động tách ra nhường đường.

“Tống Minh Nguyệt, chúng ta lại gặp rồi!”

“Thẩm tỷ tỷ…!”

“Câm miệng, ta không phải tỷ tỷ của ngươi!” Giọng nàng ta the thé, tràn ngập oán độc.

“Không ngờ chứ? Lần này gặp lại, ta đã nghĩ rồi, nếu ngươi không tranh giành Duệ ca ca với ta, ta tình nguyện làm tỷ tỷ của ngươi.”

“ Nhưng ngàn sai vạn sai, chính ngươi sai ở chỗ… dám giành Duệ ca ca của ta!”

“Ngươi tưởng dựa vào mười vạn đại quân Tây Bắc thì hắn sẽ cưới ngươi ư? Mơ tưởng!”

Thẩm Uyển Thu ngửa đầu cười lớn, tiếng cười như muốn xé toạc màn đêm:

“Chỉ có ta! Chỉ có ta mới xứng đứng bên cạnh Duệ ca ca. Tây Bắc mười vạn quân thì sao? Không một tên lính nào có thể giúp hắn đoạt ngôi hoàng vị."

"Mà ta thì khác! Cha ta nắm quốc khố, ca ca ta thống lĩnh mười sáu vệ kinh thành. Chỉ cần ngươi c/h/ế/t, Duệ ca ca chính là của ta, chỉ thuộc về một mình ta!"

"Ngày trước, hắn chỉ bị ngươi mê hoặc đôi chút mà thôi. Lần này, hắn nhất định sẽ nhận ra sự thật: ta mới là người yêu hắn nhất, ta mới là người duy nhất có thể phò trợ hắn bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn!”

“Thẩm Uyển Thu, ta chỉ thấy đáng thương thay cho ngươi. Một kẻ bỉ ổi vô sỉ như Lý Duệ, chỉ có ngươi nâng niu như châu như ngọc.

Hừ, cho không ta, ta còn thấy bẩn!”

Ta khinh miệt nhổ một bãi nước bọt:

“Phì!”

“Tống Minh Nguyệt!” nàng ta gào lên, ánh mắt đỏ ngầu. “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi sắp thành cô hồn dưới đao rồi! Có bản lĩnh thì xuống âm ti mà nói với Diêm Vương đi!”

Ta nắm chặt thanh kiếm trong tay, đối đầu với hơn mười tên áo đen.

Trong lúc Thẩm Uyển Thu thao thao bất tuyệt, ta đã âm thầm đem hết thảy thần tiên trong trời đất cầu khấn một lượt.

Thiên linh linh, Địa linh linh… Tống Minh Nguyệt ta không thể c/h/ế/t ở đây được!

26.

Thẩm Uyển Thu buông màn sa, khẽ gật đầu.

Đám hắc y nhân đồng loạt lao lên.

Lưu ma ma vốn không biết võ công, ta vừa đánh trả vừa cố gắng kéo bà về phía sau che chở.

Ngay lúc ấy, từ con đường chúng ta vừa đi qua, một toán nhân mã phi ngựa xông tới.

Người đi đầu mặc giáp huyền sắc, khí thế như núi.

Cục diện lập tức đảo ngược.

Lý Hiên đưa bàn tay ra trước mặt ta, lòng bàn tay hướng lên:

“Lên mau!”

Ta nắm chặt lấy tay hắn, tung người lên ngựa.

Phía sau vang lên một tiếng thét ngắn, một bóng người đổ gục xuống.

Ta cúi đầu nhìn, trước n.g.ự.c Lưu ma ma đã loang rộng một mảng m.á.u tươi.

Theo hướng mũi tên, ta thấy Thẩm Uyển Thu tay cầm cung, dây cung còn run run.

“Đi mau!” Lưu ma ma cố gắng mở miệng, dùng hết sức tàn.

Trước mắt ta dần nhòe đi. Ta cắn răng mở to mắt, bàn tay lật lại.

Con d.a.o găm giấu trong tay áo trượt vào lòng bàn tay.

Cổ tay giật mạnh, “vút” một tiếng, lưỡi d.a.o xé gió bay đi, ghim thẳng vào thân thể Thẩm Uyển Thu.

Ta nhảy xuống ngựa, ôm lấy Lưu ma ma vào lòng.

Đám hắc y nhân đã bị tiêu diệt sạch sẽ, nhưng Thẩm Uyển Thu vẫn thừa lúc loạn mà thoát đi.

Bàn tay run rẩy của Lưu ma ma đưa lên, khẽ vuốt ve gương mặt ta.

“Con… giống mẫu thân của con… như đúc…”

Bàn tay bà rơi xuống, vĩnh viễn không còn nâng lên được nữa.

Ta gào khóc đến khản giọng, nhưng không còn lời đáp lại.

Ta và Lý Hiên đưa di thể của Lưu ma ma về kinh, táng trên núi Thanh Long.

Việc ta bị ám sát, khiến hoàng thượng chấn động.

Khi biết kẻ chủ mưu là Thẩm Uyển Thu, ngài lập tức hạ chỉ tra xét.

Trong phòng Thẩm Uyển Thu, tìm được bản đồ bố phòng kinh thành, sơ đồ vận chuyển lương thảo, cùng bố cục Yên Vân chi địa.

Toàn bộ đều trùng khớp với những cơ mật mà cây trâm của Tứ hoàng tử từng ám chỉ phải giao nộp.

Hoàng thượng giận dữ, lập tức cách chức Thẩm thượng thư, lệnh xét nhà.

Trong phủ còn thu được hơn mười bức thư mật mưu thông với Kim quốc, thậm chí có cả bút tích đích thân của Thái tử Lý Duệ.

Mấy năm qua, quân lương Tây Bắc thiếu thốn, quân sĩ bị khấu trừ bổng lộc.

Tất cả đều là do tay Lý Duệ và Thẩm thượng thư.

Hoàng thượng liền ban chỉ trong đêm, giam lỏng Thái tử.

Hoàng hậu tháo trâm, quỳ nhận tội.

Khẩn cầu bệ hạ chớ vì một phía lời nói mà bỏ qua tình phụ tử.

Mọi sự tiến hành thuận lợi đến đáng sợ.

Ta chỉ cảm thấy, dưới bề mặt yên tĩnh, từng đợt sóng ngầm đang cuồn cuộn trỗi dậy.

Thái tử vốn là danh chính ngôn thuận của Đông cung, vốn không thể dễ dàng động tới.

Ấy vậy mà hoàng thượng vẫn ra tay…

27.

Thái tử bị giam lỏng, bị giáng chức, nghĩ rằng sau này chỉ ban cho một vùng đất phong ở nơi biên ải hẻo lánh.

Hoàng thượng cũng không đến mức phải g.i.ế.c c/h/ế/t cốt nhục của mình, dẫu có lòng tham ngôi vị, nhưng chưa từng d.a.o động đến nền tảng thống trị.

Kẻ ở ngôi cao đều giống nhau cả thôi, d.a.o không cắt vào thân, há có biết thế nào là đau?

Tin khẩn từ biên quan truyền về: Kim quốc ồ ạt tiến công.

Trong lòng ta chợt thấy chẳng lành.

Kiếp trước, khi Lý Duệ vững vàng ngồi trên ngai vàng, hắn cử giám quân tới đóng ở Tây Bắc.

Phớt lờ chiến cuộc, cưỡng ép phụ thân và huynh trưởng ta xuất quân, thậm chí còn ép buộc bằng tội danh mưu phản.

Trần quân y thừa cơ dâng kế, nói rằng đại quân Kim đóng ở giữa Thái Hành Sơn và Lữ Lương Sơn.

Chỉ cần quân ta mai phục trên Thái Hành Sơn, bố trí gỗ lăn đá đổ, ắt có thể vây diệt chúng.

Phụ thân vốn không muốn xuất chinh, song giám quân nhiều lần thúc ép.

Mà quân tình ấy lại là do Trần quân y liều mạng đi thám thính về, cuối cùng vẫn khiến Tây Bắc quân rơi vào vòng vây ở Lữ Lương Sơn.

Đạn hết lương cạn, toàn quân bị diệt, phụ thân cùng huynh trưởng đều ngã xuống nơi sa trường.

Nghĩ lại mà lòng ta vẫn còn run rẩy.

Lần này Kim quốc thế công rầm rộ, có thể nói là nghiêng cả quốc gia mà xuất binh.

Với tình cảnh hiện tại của Tây Bắc quân, căn bản không thể chống đỡ nổi.

Lý Hiên thượng tấu xin xuất chinh, dẫn quân đi cứu viện.

Tất cả binh lực xung quanh kinh thành đều điều đi, tiếp ứng cho Tây Bắc.

Đêm trước ngày Lý Hiên lên đường, ta trao cho chàng một phong thư, dặn phải đích thân giao tận tay huynh trưởng ta.

“Nàng không có gì muốn nói với ta sao?” Lý Hiên nhận thư, cất vào trong ngực.

“Hãy cẩn trọng mọi bề, lần này ta cảm thấy sự việc tuyệt không đơn giản.” giọng ta trầm xuống.

“Ta hiểu.”

Lý Hiên để lại cho ta một tấm lệnh bài.

Ánh Trăng Biên Ải

10