“Đồng chí Chu, vừa rồi lão đồng chí đã nói cho chúng tôi biết rồi rồi, bảo chúng tôi qua đây lấy chè đậu xanh. Ý tưởng của cô rất hay, xã viên uống được bát chè đậu xanh mát như thế này, làm việc nhất định càng nhiệt tình hơn.” Tống Đại Thông quay đầu lại nhìn về phía Chu Tú Tú, vẻ mặt khen ngợi.
Chu Tú Tú cười: “Đội trưởng, đây là việc tôi nên làm.”
Cuối cùng thì Trần Thục Nhã cũng ngoan ngoãn, lặng lẽ khuấy chè đậu xanh rồi quạt cho nguội. Trong suốt quá trình đó, thỉnh thoảng cô ta lại ngước mắt lên nhìn Vương Lập Khánh, đối phương hoàn toàn không thèm nhìn cô ta bằng nửa con mắt.
Không có đường cũng không có đá viên, món chè xanh này khi nấu lên sẽ không ngon, may mà hôm qua có mang từ nhà theo có một ít bạc hà nên Chu Tú Tú đã trực tiếp rắc vào đó.
Vương Lập Khánh chắp tay sau lưng đi tới, thắc mắc hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bạc hà, mang từ nhà mẹ đẻ của tôi qua.” Chu Tú Tú nói.
Vương Lập Khánh ngạc nhiên, nghiêng người về phía trước, sau khi ngửi thấy mùi thơm thì mỉm cười và nói: “Đây là thứ tốt, nó làm sảng khoái tinh thần. Nói chung, có rất ít người trồng cây này ở nhà.”
Nghe bọn họ đối thoại, Trần Thục Nhã ngẩng đầu.
Trần Thục Nhã không nghĩ tới Vương Lập Khánh không nói một lời nào với cô ta mà lại đi nói chuyện với cô như vậy.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, xem ra phải để bà mối Lương ra sức để Chu Tú Tú tái hôn càng sớm càng tốt.
Ông đội trưởng cùng Vương Lập Khánh đặt một thùng chè đậu xanh lớn xuống đất, kêu gọi mọi người đến lấy một bát.
Chu Tú Tú nấu chè đậu xanh mát lạnh mà lại ngon miệng, đặc biệt có thể giải nhiệt, mọi người vừa ăn vừa khen không dứt miệng.
Chờ đến khi chia xong chè đậu xanh, ông đội trưởng mới lấy hai bát, cùng bí thư thôn ăn.
Trong căng tin xã có một người nấu ăn ngon như vậy, đại đội trưởng vui mừng khôn xiết, sau khi uống canh đậu xanh, ông ấy bắt đầu nói về Chu Tú Tú: “Ông Giang à, lần trước tôi nghe đồng chí Chu nói muốn sống ở ngoài, về đến nhà tôi cũng nói với gia đình vài câu, con dâu tôi nói đồng chí Chu c.h.ế.t chồng, gia đình như vậy không dễ hòa thuận, đúng là không dễ dàng gì cho cô ấy. Hay là ông nghĩ biện pháp giúp cô ấy một tay?”
Bí thư Giang nhíu mày, buông bát sứ, trầm ngâm một lát.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ông ta mới thở dài nói: “Nhà cô ấy có tình huống đặc biệt, hai lão già chúng ta nhúng tay vào chuyện của gia đình nhà người ta cũng không tốt. Như vậy đi, tôi sẽ để cho chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ đi xem, họ đều cùng ở một làng, chắc là sẽ giúp đỡ được.”
…
Chu Tú Tú làm việc một ngày, khi trở về nhà, cô không biết rằng việc riêng của mình đã được cán bộ thôn lo liệu.
Sau khi làm xong bữa tối, Chu Tú Tú nghĩ cũng không biết khi nào có thể ở riêng, từ giờ đến lúc đó cô phải làm tốt công việc của mình và kiếm thêm để nuôi hai đứa con nhỏ.
Trời tối dần, Chu Tú Tú về phòng bắt đầu cắt vải làm quần áo cho hai đứa trẻ.
Biết được mẹ sẽ may quần áo mới cho mình, Tiểu Niên và Tiểu Uyển cảm thấy hết sức lạ lẫm, tiến đến bên người cô mở miệng hỏi, giống như hai cuốn sách “Mười vạn câu hỏi vì sao ”.
Chu Tú Tú mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh đang cầm cây kim mảnh đang luồn vào vải, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện giọng nói.
[Tuyên bố nhiệm vụ mới: Làm một đĩa đậu hũ Ma Bà và thành công khiến một thành viên trong gia đình thừa nhận sai lầm của mình khi thưởng thức.]
Chu Tú Tú thở dài.
Tại sao các nhiệm vụ của hệ thống luôn phải giải quyết với gia đình đó? Cô quá lười biếng để đôi co với họ rồi!
[Khi hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận được một phần xuyến xuyến hương*.]
*Xuyến xuyến hương thực chất là một dạng khác của lẩu nên người ta thường gọi là l ẩu nhỏ. Nguồn gốc của cái tên "xuyến xuyến hương" là vì nó là một loại thức ăn nhẹ, trong đó các loại rau củ khác nhau được xâu trên xiên tre và cho vào nồi lẩu.
Thành phần chính: xúc xích, mực, giăm bông, thịt lát, củ sen, nấm, váng đậu, đậu phụ, bắp cải, súp lơ, tảo bẹ, khoai tây, rau diếp, nấm, thịt viên.
Khi câu nói đó rơi xuống, cuối cùng hai mắt Chu Tú Tú cũng sáng lên.
Cô tới đây đã vài ngày, mỗi ngày ăn đều là cơm canh đạm bạc, đó là cực hình đối với người vốn thích ăn cay như cô.
Xuyến xuyến hương.
Cô muốn ăn!
Chu Tú Tú lập tức thu dọn đồ vải và nhẹ nhàng giục hai đứa trẻ đi ngủ, cô rất háo hức mong chờ ngày mai, chờ mong phần thưởng xuyến xuyến hương kia!
Chỉ là cô không ngờ ngày hôm sau lại có hai người đến nhà.
Mà sự xuất hiện của hai người này đã tác động rất lớn đến trái tim cô.