Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Tú Tú vừa tỉnh dậy đã tràn đầy năng lượng đi tới tủ bếp xem xét.
Khi nhìn thấy miếng đậu hũ già, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tốt, bây giờ cô không cần chuẩn bị trước nguyên liệu nữa.
Chu Tú Tú lấy chậu ra rửa mặt, nước giếng lạnh lẽo làm cô tỉnh hẳn.
“Ai da, Trung Hà, sao con đã về rồi? Mau cho mẹ xem xem con có giảm cân nào không!” Trương Liên Hoa cất bước chạy như bay đi ra ngoài, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn nở một nụ cười tươi như hoa.
Bên ngoài truyền đến giọng nói ngạc nhiên của Trương Liên Hoa, Chu Tú Tú tò mò một hồi, sau đó đi ra ngoài xem thử.
Ở ngưỡng cửa là một nữ đồng chí trong bộ váy mỏng manh, làn da trắng nõn dịu dàng, mái tóc chải gọn gàng, dáng người có phần chắc nịch.
“Ai nha, giảm cân rồi sao, gầy quá! Bên kia không cho con ăn cơm sao?” Trương Liên Hoa vừa đau lòng vừa tức giận nói..
“Sao có thể chứ? Bác hai, bác gái ăn ở thân thiết với con, sao mà con bị bọn họ bỏ đói được.”
“Mẹ thấy nhà bọn họ bất công, trước kia nói mình không sinh được con, một hai muốn đem con đi. Nếu không phải nể mặt mũi của cha con, mẹ cũng lười để ý đến bọn họ! Dù sao cha con cũng không còn, Trung Hà, con về nhà đi!”
“Mẹ, con biết mẹ lo cho con, con như bây giờ không phải khá tốt sao? Lâu lâu con sẽ về thăm mẹ, con phải ăn cơm ở nhà đó, như vậy gia đình chúng ta mới đỡ khổ.”
Hai người tâm sự việc nhà ở bên ngoài, âm thanh dần nhỏ lại, sau đó không biết Bùi Trung Hà nói gì đó, Trương Liên Hoa bước nhanh về phòng tìm đồ.
Chu Tú Tú nhớ ra rằng đây là người em chồng thứ hai của nguyên chủ trong truyện, cũng là em gái sinh đôi của người chồng đã khuất của cô, người được nhận nuôi vào nhà bác hai khi cô còn nhỏ, hiện đang làm việc trong một hợp tác xã tiếp thị và cung ứng nông thôn.
Cô cũng lười chào người này, chỉ là mới từ trong phòng ra tới, nghe Bùi Trung Hà nghiến răng nói: “Sao, thấy tôi không chào một tiếng?”
Chu Tú Tú không chút để ý mà liếc mắt nhìn cô ấy, thản nhiên nói: “Muốn chào cũng là cô chào, nhiều ngày như vậy không trở về mà vào cửa không biết chào chị dâu sao? Thật đáng tiếc khi cô đã là một nhân viên chính thức nhưng thậm chí còn không biết các lễ nghĩa cơ bản.”
Chu Tú Tú vừa dứt lời, đã khiến Bùi Trung Hà tức giận trừng mắt.
Chỉ là cô ấy còn chưa kịp trả lời, Chu Tú Tú đã ung dung bước đi, trực tiếp để cô ấy lại đằng sau, một nữ thanh niên có tri thức có văn hóa, hẳn sẽ không quát vào mặt người khác mà, đúng không?
Quái lạ, người vợ luôn nhát gan của anh hai sao bỗng dưng đanh đá thế này?
Bùi Trung Hà oán hận mà trừng mắt với Chu Tú Tú, nghiến răng nghiến lợi, nhưng chưa kịp thở, cô ấy quay đầu lại và thấy mẹ mình nắm chặt tiền vội vã bước ra.
“Con gái, ở đây là năm đồng, con cầm dùng trước. Nếu không đủ thì nói, mẹ đến chỗ chị cả lấy cho con.”
Bùi Trung Hà nhận lấy tiền, đáy mắt đều không áp được ý cười, nhưng vẫn khó xử nói: “Mẹ, con cũng không muốn về nhà vay tiền, chủ yếu là bởi vì đơn vị bắt buộc phải may quần áo bảo hộ lao động, con…”
“Nói gì chứ? Con gái mẹ về nhà lấy tiền, mượn là mượn thế nào!” Trương Liên Hoa giả vờ tức giận mà trừng mắt liếc cô ấy.
Bùi Trung Hà lập tức cười, đem tiền cất vào trong túi, rồi sau đó nói: “Mẹ, con đi làm trước. Nhân tiện, tối nay con sẽ dẫn người đến gặp mẹ. Khi đó tụi con sẽ ăn tối trước ở nhà ăn, nhưng nhà mình vẫn nên để dành lại một ít đồ ăn thì hơn.”
“Ai vậy?”
Gương mặt Bùi Trung Hà ửng đỏ: “Khi nào người đó tới mẹ sẽ biết.”
…
Đổng Hoà Bình vừa đi làm, trong lòng liền ngứa ngáy.
Sau khi Trần Thục Nhã cho anh ta chút ngon ngọt, anh ta hận không thể lập tức quăng con cọp mẹ trong nhà mình sang một bên, cùng Trần Thục Nhã vào thành phố.
Dựa vào phụ nữ lâu rồi nên thành thói quen, Đổng Hoà Bình lên kế hoạch cho bản thân, ý tưởng bây giờ của anh ta là nói chuyện với mẹ trước.
Dù bận rộn công việc đến đâu, anh ta vẫn có thể lười biếng, lợi dụng lúc ông đội trưởng không chú ý, Đổng Hoà Bình dịch đến bên cạnh kéo khuỷu tay Ngô Đại Muội.
Ngô Đại Muội quay đầu, giọt mồ hôi theo trán chảy xuốn mắt. Bà ta vội vàng lau mắt: “Hoà Bình, sao thế?”
Đổng Hòa Bình chỉ chỗ bóng cây, ý bảo qua đó nói chuyện.
“Nhiều người như vậy, con muốn tìm mẹ làm gì?”
Đổng Hoà Bình cẩn thận nhìn một vòng, khẳng định không nhìn thấy Bùi Nhị Xuân mới mở miệng nói: “Mẹ, mẹ nghĩ sao về việc con sẽ đổi con dâu cho mẹ?”
Ngô Đại Muội mở to hai mắt, vẻ mặt kinh hoảng: “Nhị Xuân rất tốt mà, đừng có nghĩ tới chuyện đó, những năm này nếu không có nhà bọn họ, chúng ta không thể sống nổi.”