Năm đó Ngô Đại Muội cùng Đổng Hoà Bình chạy nạn tới thôn Thứu Sơn, gặp được trưởng thôn là người tốt, đã nhận họ vào và cho họ một căn nhà trống để ở. Khi đó trong ở trong thôn ăn cơm tập thể, Ngô Đại Muội siêng năng, Đổng Hoà Bình cũng chịu làm nên hai người mới có thể sống đến giờ.
Chỉ là cuộc sống không hề dễ dàng, thấy Đổng Hoà Bình đã đến tuổi nên duyên vợ chồng, Ngô Đại Muội bắt đầu lo lắng.
Cũng may sau này Đổng Hoà Bình thành công thu phục Bùi Nhị Xuân, ở rể tại nhà họ Bùi.
“Mẹ, con không ngốc. Nếu điều kiện của cô ấy không tốt như nhà họ Bùi, con sẽ để mắt tới sao?” Đổng Hoà Bình nhíu mày, đến gần một bước, lại hạ giọng nói tiến lại gần một bước, trầm giọng nói.
“Cô ấy là một thanh niên có học trong thôn, rất ưa nhìn, có người nhà ở thành phố, thế nên chắc chắn có tiền. Khi nào chuyển về thành phố, con nhất định sẽ mang mẹ theo, tới lúc đó chúng ta cùng nhau chuyển hộ khẩu!”
Chuyển hộ khẩu? Trong chốc lát Ngô Đại Muội sửng sốt, đôi mắt vẩn đục lóe lên một tia hy vọng.
Chỉ là chưa kịp nói xong giấc mộng ngọt ngào, Ngô Tiểu Muội đã bị ai đó túm lấy vai, bà ta giật mình quay mặt lại thì đã thấy con dâu của mình.
Bùi Nhị Xuân lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ mệt ạ? Nghỉ ngơi uống miếng nước đã.”
Chị ta đưa bình sứ qua, nước trong đó lắc lư.
Ngô Đại Muội nuốt nước miếng, thành thật mà tiếp nhận lu sứ uống một ngụm, ho khan một tiếng: “Không có việc gì, làm tiếp đi!”
Đổng Hoà Bình liếc nhìn mẹ mình, khóe miệng giật giật, cười đắc ý: “Tiếp tục thôi!”
…
Sự dụ dỗ của xuyến xuyến hương khiến trái tim Chu Tú Tú rung động, may mà cô đã quen với công việc ở nhà ăn nên cũng không tính là dày vò.
Cô đã nâng cao hiệu quả làm việc, ngay khi mặt trời sắp lặn, bữa tối ở nhà ăn của xã đã sẵn sàng.
Sau đó cô xử lí công việc xong xuôi, rửa tay lanh lẹ mà đi về nhà.
Thấy cô rời đi, Trần Thục Nhã không thể đợi thêm được nữa, cô ta lẻn ra khỏi nhà ăn và chạy đến gặp bà mối Lương.
“Thím có báo tin cho bọn họ chưa?”
Bà mối Lương gật đầu, vui mừng ra mặt: “Đương nhiên rồi! Ông cụ nhà họ Trần mừng rỡ nói đầu tháng sau sẽ tới cầu hôn! Đến lúc đó liền nghe cháu, Tú nhận được quà hứa hôn là xong, chuyện này không thành cũng phải thành.”
Trần Thục Nhã vẫn không yên, cau mày: “Đừng đợi tháng sau, thím nói với bọn họ, chỉ cần hai ngày là xong.”
Bà mối Lương không khỏi liếc nhìn cô ta một cái, không vui nói: “Chuyện lớn như thế này, sao lại có thể gấp gáp như vậy?”
Lúc này Trần Thục Nhã mới ý thức được biểu hiện của mình quá nóng vội, bất đắc dĩ mà thở dài: “Thím à, là Tú sốt ruột. Cô ấy đã trả lại chiếc nhẫn vàng, tiếc đến mức ở nhà khóc mấy lần rồi. Làm phiền thím phải cẩn thận hơn về chuyện này, nếu không Tú sẽ khó chịu trong lòng.”
“Sớm làm cái gì?” Bà mối Lương không vui mà nói một câu, dừng một chút lại ôn tồn nói: “Cháu đúng là cô gái tốt, lại vì chuyện của bạn bè mà quan tâm như vậy.”
Trần Thục Nhã nhấp môi, ngượng ngùng cười, dùng tay vuốt tóc ra sau tai.
Mà bên kia, Chu Tú Tú nào biết được chuyện mình đã bị tính kế, cô đang nghĩ đến đậu hũ Ma Bà.
Vừa đến nhà, hai đứa nhỏ đã vây quanh, Chu Tú Tú ngồi xổm xuống sờ sờ khuôn mặt nhỏ của chúng, nói: “Mẹ phải nấu cơm trước.”
Từ sau lần Chu Tú Tú ra tay, cả nhà liền ngóng trông cô nấu ăn. Chỉ là Chu Tú Tú không muốn, về đến nhà xòe hai tay ra lười biếng, không ai có thể làm gì được cô.
Hiện tại cô chịu xuống bếp, Bùi Nhị Xuân cùng Đổng Hoà Bình giả ngây, Trương Liên Hoa ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng chờ mong.
Chỉ là không ai có thể nghĩ đến, chỉ qua vài phút Chu Tú Tú đã bưng một cái đĩa sứ ra.
“Cô làm đàng hoàng không vậy?” Bùi Nhị Xuân vẻ mặt ngạc nhiên.
Chu Tú Tú liếc nhìn chị ta, để đậu hũ Ma Bà đặt lên bài: “Không có làm cho chị.”
Cái thái độ này khiến cả nhà họ Bùi tức giận.
Trương Liên Hoa đành phải xuống phòng bếp lại làm chút bánh bột ngô cùng bánh kếp.
Đậu hũ Ma Bà làm được sắc hương đều đầy đủ, bọn họ hỏi ớt cay từ đâu ra, Chu Tú Tú không chút hoang mang nói: “Lấy nhà mẹ đẻ.”
Trương Liên Hoa hừ lạnh một tiếng: “Khiến dạ dày nóng như vậy rồi không đói bụng nữa sao?”
Chu Tú Tú cũng lười nói chuyện với bà ta, nghĩ rằng nhiệm vụ của hệ thống là thưởng thức đồ ăn với gia đình này, rồi sau đó…
Làm một người trong gia đình thừa nhận sai lầm.
Gia đình này có kha khá điểm yếu, để bọn họ nhận lỗi thì cũng được thôi.
Hiện tại cô còn có nhược điểm của Đổng Hoà Bình trong tay, thôi thì cô khai một đao với anh ta trước vậy.
Cô nheo mắt nhìn Đổng Hoà Bình thở hổn hển ăn đậu hũ, chậm chạp mở miệng nói: “Anh rể, em đã thấy tất cả những gì anh làm ngày hôm đó.”