“Cô đừng nói bừa!” Đổng Hoà Bình hoảng sợ ngẩng đầu: “Hắt xì, khụ khụ khụ khụ…”
Ớt cay sặc tiến vào trong cổ họng anh ta, suýt nữa từ trong lỗ mũi phun ra, anh ta ho nửa ngày, thầm nghĩ chẳng lẽ chuyện giữa anh ta và Trần Thục Nhã đã bị phát hiện?
Bùi Nhị Xuân thấy chồng mình sặc thành như vậy, lập tức giúp anh ta vỗ lưng, bất mãn nhìn về phía Chu Tú Tú: “Cô muốn nói chuyện gì, sao không tiếp tục đi? Khiến Hoà Bình sặc thành thế này.”
Đổng Hòa Bình ho đến mức đỏ cả mặt, môi trắng bệch.
Trương Liên Hoa nhìn anh ta, hoài nghi hỏi Chu Tú Tú: “Cô thấy gì?”
Chu Tú Tú cười nhẹ, dùng đũa khảy khảy miếng khoai lang trong bát: “Nếu anh biết lỗi của mình thì mau chóng nhận lỗi đi, mẹ và chị cả sẽ không làm làm khó dễ anh vì việc không có đạo đức mà anh đã làm đâu."
Đổng Hòa Bình tiếp tục uống nước, nhịp tim của anh ta tăng nhanh, trên trán toát ra một giọt mồ hôi lạnh.
Vấn đề giữa anh ta và Trần Thục Nhã vẫn chưa được làm rõ, nếu bây giờ xảy ra rắc rối lớn, liệu thôn Thứu Sơn này có còn chứa được anh ta không?
Thấy khuôn mặt khó coi của chồng mình, Bùi Nhị Xuân tuy rằng buồn bực nhưng chị ta càng ghét điệu bộ của Chu Tú Tú hơn: “Từ khi nào mà việc trong nhà này do cô định đoạt?”
“Anh rể của cô có thể làm những chuyện trái đạo đức gì chứ?” Sắc mặt Trương Liên Hoa khó coi.
Chu Tú Tú cười tủm tỉm: “Anh rể, anh cần phải chấn chỉnh vấn đề ăn vụng đồ ăn.”
“Anh rể, anh cần phải sửa lại thói quen ăn uống vụng trộm của mình.”
Giọng nói của Chu Tú Tú nhẹ nhàng giống như một cơn gió thoảng qua.
Chưa kịp nghe hết thì chiếc đũa trong tay Đổng Hoà Bình đã rơi xuống đất.
Anh ta hoảng sợ ngẩng đầu, nuốt nước bọt: “ Tôi …”
Trương Liên Hoa nhíu mày nhìn về phía Đổng Hòa Bình, chẳng lẽ anh ta cướp người?
Sắc mặt Bùi Nhị Xuân cứng đờ: “Cô nói vậy là có ý gì? Đừng có nói nhảm, cẩn thận tôi tát cho!”
Chiếc đũa rơi xuống mặt đất, Đổng Hoà Bình không có tâm tư đi nhặt chiếc đũa lên. Cân nhắc xem nên giải thích như thế nào.
Mềm không được, mẹ vợ cùng vợ anh ta sẽ không tin, cứng rắn còn tệ hơn nữa, thường ngày anh ta đã không có quyền lên tiếng trong gia đình này rồi …
Tim Đổng Hòa Bình đập thình thịch, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra, anh ta hít sâu một hơi, lo lắng nhìn Chu Tú Tú.
Không khí ngưng trệ, Tiểu Niên và Tiểu Uyển nép vào bên cạnh Chu Tú Tú không nhúc nhích, trong phòng chỉ còn lại âm thanh Đổng Đại Phi nhai bánh ngô.
Ánh mắt Đổng Hoà Bình gắt gao nhìn chằm chằm Chu Tú Tú, trong lòng trống rỗng, trong ánh mắt thậm chí có chút khẩn cầu.
Một giây, hai giây, ba giây……
Cũng không biết trải qua bao lâu, vẻ mặt bình tĩnh của Chu Tú Tú lại thêm vài ý cười.
“Anh rể, hôm đó không phải Trần Thục Nhã đưa cho anh một hộp sữa mạch nha sao? Sao anh có thể giữ nó cho riêng mình chứ? Lấy ra cho bọn trẻ nếm thử đi.”
Giọng nói trong trẻo của Chu Tú Tú cắt qua màn giằng co này, cô nâng mắt lên, cười khẽ mà nhìn Đổng Hoà Bình, trong mắt có một tia châm biếm mơ hồ.
Trái tim Đổng Hòa Bình bị treo ở lơ lửng trên không trung, bị đập mạnh, cuối cùng lại rơi xuống vị trí cũ.
Ngày đó Trần Thục Nhã lấy ở trong túi ra một hộp sữa mạch nha nhét vào tay anh ta, nói rằng muốn đưa cho đứa trẻ nhà anh ta nếm thử, Đổng Hòa Bình càng ngày càng cảm thấy cô ta dịu dàng, ân cần, còn quan tâm tới trẻ con. Anh ta vốn định để dành cho mẹ mình bồi bổ cơ thể, nhưng anh ta không ngờ…
Làm thế nào mà Chu Tú Tú biết?
Anh ta ngây người, nhìn Chu Tú Tú với ánh mắt lạ lùng, cũng không biết là thở dài nhẹ nhõm cái gì, nói: “ Đúng vậy, thanh niên trí thức Trần có cho tôi một hộp mạch nha, tôi quên mất không mang cho bọn nhỏ. Đều là tôi sai, một lát nữa sẽ lấy.”
Khoé môi Chu Tú Tú gợi lên một nụ cười, giọng nói của hệ thống chậm rãi vang lên trong tâm trí cô.
[Nhiệm vụ bốn hoàn thành.]
[Hệ thống khen thưởng một phần xuyến xuyến hương lớn.]
“Sao thanh niên trí thức Trần lại đưa đồ cho anh?” Bùi Nhị Xuân lập tức kéo tai người đàn ông của mình.
“Chẳng phải …” Đổng Hòa Bình trợn tròn mắt: “Chẳng phải lần trước cô ấy đến nhờ gia đình chúng ta giúp đỡ sao? Người thành phố có tiền, mạch nha đối với cô ấy không tính là cái gì!”
Chuyện này không nên cãi nhau ở trước Chu Tú Tú, Trương Liên Hoa xua tay, tức giận nói: “Ăn cơm trước đã!”
“Ồ? Trần Thục Nhã đến nhà mình rồi à?” Chu Tú Tú nhướng mày.
Vào lúc này, không có ai đáp lại lời nói của cô.
Bùi Nhị Xuân nhớ tới ngày đó Trần Thục Nhã đến nhà, rốt cuộc cũng im lặng, ngày đó cô ta đến khuyên gia đình họ và ngăn cản Chu Tú Tú ở riêng.