Chị ta thật sự nghĩ quá nhiều, Trần Thục Nhã xinh đẹp nhẹ nhàng, lại là người thành phố, sao có thể thích chồng mình được cơ chứ!
Mặc dù sự việc đã được giải quyết, nhưng Đổng Hoà Bình có tật giật mình, vẫn cảm thấy ánh mắt Chu Tú Tú nhìn mình có chút khác.
Cô chắc chắn đã biết điều gì đó.
Đổng Hoà Bình tâm sự nặng nề, muốn buông đũa nhưng lại sợ bị nhìn ra gì đó.
Anh ta sống một giây bằng một năm, thật vất vả chờ đến mọi người ăn xong rồi mới buông chén đũa, lấy cớ ra ngoài hóng gió.
Nhìn bóng dáng Đổng Hòa Bình, Chu Tú Tú nhướng mày, suy tư gì đó.
Sau khi ăn xong, Trương Liên Hoa lấy một băng ghế gỗ đi ra ngoài cửa, đợi cô con gái thứ hai của mình về.
Bùi Nhị Xuân biết Bùi Trung Hà không chỉ tới một mình mà còn mang thêm một người nữa, thắc mắc hỏi: “Nó mang ai về thế mẹ? Người yêu của nó à?”
Trương Liên Hoa cũng cân nhắc điều này: “Trung Hà cũng không còn nhỏ, ra mắt bạn trai cũng không có gì là lạ.”
Bùi Nhị Xuân lập tức không vui: “Mẹ, hồi đó con chuẩn bị kết hôn, mẹ không cho, mẹ bắt con phải ở nhà. Bây giờ Trung Hà muốn ra mắt bạn trai, mẹ cũng bằng lòng? Mẹ cũng bất công quá rồi đó!”
Trương Liên Hoa nhổ xuống đất: “Trung Hà là con nuôi, nó là con gái của người khác. Mẹ có thể quản được nhiều như vậy sao?”
Bùi Nhị Xuân tức giận mà đứng phắt lên, nắm lấy ghế đẩu gỗ của mình, vỗ m.ô.n.g và bỏ đi.
Trương Liên Hoa không thèm quay đầu lại liếc nhìn chị ta, hai mắt nhìn chằm chằm ra hướng cửa thôn. Thẳng đến khi thấy bóng dáng Bùi Trung Hà tiến đến, trên mặt mới lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Chu Tú Tú đang chơi trong phòng chính với hai đứa bé, nghe thấy một loạt động tĩnh, không nhịn được cười khi nhìn thấy Trương Liên Hoa hào hứng chào hỏi.
Bùi Nhị Xuân nói quả không sai, Trương Liên Hoa đúng là người thiên vị.
Chu Tú Tú đối với Bùi Trung Hà không có hứng thú, chuẩn bị mang hai đứa nhỏ đi tắm rửa.
Tay chân Tiểu Niên và Tiểu Uyển mềm mại sờ thật thích, Chu Tú Tú cố ý cù vào lòng bàn tay chúng. Hai đứa trẻ cười khanh khách không ngừng, cái cổ rụt lại, cái đầu nhỏ ngoẹo sang một bên.
Nghe thấy tiếng cười của chúng, Chu Tú Tú cũng cười, cô xoa hai cái đầu nhỏ, làm bộ nghiêm túc nói: “Tắm rửa đi!”
Tiểu Niên và Tiểu Uyển vẫn đang cười, dây dưa không muốn tắm rửa.
Nhìn dáng vẻ nghịch ngợm này, nụ cười dịu dàng trong mắt Chu Tú Tú càng thêm sâu.
Cuối cùng chúng không còn sợ cô nữa.
“Không nghịch nữa, xếp hàng tắm rửa đi.” Chu Tú Tú cưng chiều đẩy hai đứa nhóc đi vào, nhưng vừa nhấc chân, ánh mắt liền ngừng lại.
Tầm mắt cô nhìn ra bên ngoài ngôi nhà.
Bùi Trung Hà mang theo một người đàn ông tới nhưng không có vào nhà.
Nam đồng chí này rất lịch sự chào hỏi Trương Liên Hoa, mà Bùi Trung Hà lúc này như chim nhỏ nép vào người cậu, trên mặt đỏ ửng.
Theo như lời Bùi Nhị Xuân, Bùi Trung Hà đưa bạn trai về giới thiệu cho Trương Liên Hoa. Chỉ là… người này trông khá quen mắt?
Bên ngoài trời tối, dưới ánh trăng mờ ảo, Chu Tú Tú vẫn có thể nhìn thấy rõ.
Là thanh niên trí thức Vương.
Thấy Chu Tú Tú nhìn chằm chằm bạn trai của mình, Bùi Trung Hà không mấy vừa lòng, hung hăng trừng mắt nhìn cô, ưỡn ngực.
Chu Tú Tú thu hồi ánh mắt, hơi nhíu mày.
Hoá ra thanh niên trí thức Vương là Vương Lập Khánh, nam chính của cuốn truyện này.
Nếu cô nhớ không lầm thì ban đầu nam chính đối xử rất tốt với Bùi Trung Hà, nhưng sau khi Bùi Trung Hà gặp tai nạn, Vương Lập Khánh và Trần Thục Nhã làm quen, dần nảy sinh tình cảm.
Chẳng lẽ việc Bùi Trung Hà xảy ra chuyện cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn?
Chu Tú Tú cau mày nhìn tờ lịch cũ màu vàng đóng trên bức tường của căn phòng chính.
…
Xuyên vào cuốn truyện này, ban đầu Chu Tú Tú hạ quyết tâm chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với hai đứa con của mình. Nhưng cô đã bỏ qua một điểm rằng các nhân vật trong cuốn sách gốc không chỉ là người giấy mà họ được tác giả ban tặng cho linh hồn.
Ở đâu có người, ở đó có thị phi.
Chu Tú Tú nằm ở trên giường, cả đêm nhớ lại ký ức của nguyên chủ.
Kỳ lạ là nguyên chủ không còn nhiều ký ức, hơn nữa mọi thứ cũng rất lỏng lẻo.
Chẳng hạn như thời thơ ấu của nguyên chủ, quan hệ với gia đình, thậm chí tình hình với người chồng sau khi kết hôn, tất cả đều mơ hồ.
Điều duy nhất rõ ràng là tham vọng và sự oán hận của nguyên chủ, tuy nhiên lại không giúp được Chu Tú Tú chút nào.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể bắt đầu từ thời đại đó.
Cân nhắc cả một đêm, Chu Tú Tú phân tích quan hệ giữa Trần Thục Nhã và nguyên chủ cùng với khúc mắc ân oán giữa hai người, sự hỗn loạn trong tâm trí cô dần trở nên rõ ràng hơn.