Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 56: Không còn sợ cô nữa 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ngày hôm sau, Chu Tú Tú dậy sớm mặc quần áo mới cho hai đứa nhỏ.

Hai đứa trẻ vui đến mức nhảy cẫng lên soi gương.

Chỉ là chiếc gương tròn nhỏ không thể nhìn thấy toàn thân hai người họ, Tiểu Niên chỉ có thể cúi đầu nhìn chiếc quần mới của mình, Tiểu Uyển cũng tò mò kéo chiếc váy mới, trên môi nở một nụ cười ngây thơ.

“Các con tự chơi, mẹ đi làm, lên núi hái rau rừng cẩn thận kẻo ngã.” Chu Tú Tú cười nói với hai đứa, cô đi về phía phòng chính, xé một trang lịch cũ màu vàng.

Ngày bốn tháng bảy là sinh nhật của Chu Tú Tú.

Chính vì sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy nên cô mới nhớ rõ những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó trong cuốn truyện.

Đây là một bước ngoặt của cốt truyện, sau ngày này, cả nguyên chủ lẫn hai đứa nhóc đều chính thức trở thành bia đỡ đạn.

Chu Tú Tú không quan tâm nguyên chủ tìm đường c.h.ế.t trong sách để rồi mới có được số phận bi thảm này hay không, điều cô quan tâm bây giờ là không được rơi vào tình thế bị động như vậy.

Khác với tâm lý đến chơi bời trước đó, sau khi tìm hiểu tình hình, cô quyết định ở lại.

Cô phải bảo vệ bản thân, hai đứa con của mình và tránh xa mọi tổn hại không đáng có.

Mà cùng lúc đó, con trai ông Trần ở thôn bên đã chuẩn bị tốt, ăn mặc chỉnh tề, tính toán qua thôn Thứu Sơn cầu hôn cô.

“Mẹ, nhìn con như vậy liệu có được không?” Trần Kiến Thiết gãi đầu, lộ ra một nụ cười đơn giản và chân thật.

Mẹ Trần xem xét bộ dạng của con trai, tặc lưỡi: “Nhìn con kìa, lấy một góa phụ làm sao mà được?”

Đôi má ngăm đen của Trần Kiến Thiết đỏ bừng lên: “Mẹ, cô ấy rất xinh đẹp!”

“Vốn dĩ là mẹ không đồng ý, nhưng vì con bé đó có vẻ rất chân thành, không những gửi thư tình mà còn nói chuyện với người mai mối, mẹ không muốn cản. Nhưng khi đến thôn bên đó, con phải khéo léo, đừng làm như chưa bao giờ nhìn thấy phụ nữ, biết không?”

Trần Kiến Thiết gật đầu mạnh: “Mẹ, con biết rồi.”

Mẹ Trần túm cánh tay anh ta: “Đi!”

Buổi trưa, cán bộ thôn ở trong nhà ăn ăn ngon miệng, hết nấc khen ngợi sự khéo tay của đồng chí Chu, nguyên liệu mà ai cũng ngán không muốn ăn nữa đều được chế biến thành món khác vừa mềm vừa ngon.

Chu Tú Tú mỉm cười, đưa mắt nhìn Trần Thục Nhã đang đứng trong bóng tối.

Trần Thục Nhã lạnh lùng nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi, cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình.

Chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ ăn sạch đồ ăn trong bát, uống cạn đến không còn một giọt, rồi sau đó ngẩng đầu: “Đồng chí Chu, tôi nghe nói cô chuẩn bị ở riêng, còn định tranh lấy ngôi nhà tranh ở cuối thôn sao?”

Chu Tú Tú bước nhanh về phía trước, lo lắng hỏi: “Có thể chứ?”

Chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ nhìn cô một lát: “Chức chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ này của tôi là làm gì chứ? Đương nhiên là làm những việc có lợi cho người dân. Nếu cô có ý định này, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ!”

Chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ vỗ n.g.ự.c tỏ vẻ đồng ý giúp Chu Tú Tú giải quyết vấn đề này, như vậy việc cô dọn ra ngoài là điều chắc chắn.

Chu Tú Tú cảm thấy cuối cũng cũng nhìn thấy được ánh rạng đông, nhẹ nhàng thở ra. Sau khi đưa các cán bộ đi, cô càng hăng hái hơn, nhưng khi quay đầu lại, cô thấy Trần Thục Nhã nhìn chằm chằm vào mình.

Vẻ ngoài này cực kỳ lạnh lùng, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng trầm lặng mà cô ta thường đối xử với người khác.

Trần Thục Nhã có vẻ ghét cô.

“Sao cô lại tham gia vào những chuyện tai quái trong gia đình tôi?” Chu Tú Tú nhướng mày, lạnh nhạt nhìn cô ta, lười biếng hỏi.

Sắc mặt Trần Thục Nhã cứng đờ, ngay sau đó trên mặt lộ ra ý cười dịu dàng: “Đồng chí Chu, tôi không có ác ý với cô, hình như cô đã hiểu lầm tôi thì phải.”

Vừa dứt lời, có người vội vàng chạy tới phía sau nhà ăn.

“Tú Tú, đối tượng của cô tới cầu hôn cô kìa!”

Nghe thấy âm thanh này, Trần Thục Nhã quay đầu bày ra vẻ mặt không thể tin được, trong mắt hiện lên vài phần vui mừng.

Cô ta đếm thời gian, vốn chỉ nghĩ rằng sau hai ngày nữa, Chu Tú Tú mới kết hôn.

Thì ra hôm nay đã xảy ra tình tiết này!

Như vậy, theo sát sau đó hẳn là…

“Không, không được rồi! Bùi Trung Hà rơi xuống sông!”

Cô ta muốn an ủi Vương Lập Khánh càng sớm càng tốt!

Ánh mắt Trần Thục Nhã sáng lên, hưng phấn mà nhìn về phía bên ngoài, kích động muốn chạy ra.

“Tú.” Đột nhiên, Chu Tú Tú gọi một tiếng.

“Hả?”

Trần Thục Nhã vô thức dừng lại, nhưng ngay khi cô ta quay lại, khuôn mặt đột nhiên thay đổi, cô ta đứng sững tại chỗ.

Cô biết … cô biết mọi thứ!

Chu Tú Tú xác nhận được suy đoán của mình, một tia giễu cợt thoáng qua trong mắt cô, sau đó không để ý đến cô ta đang ngẩn người, nhanh chóng chạy ra sau bếp.

Lần này, cô phải thay đổi vận mệnh của chính mình, không được khiến bản thân dễ dàng bị sai khiến, cũng không được để người vô tội bị tổn hại.

Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 56: Không còn sợ cô nữa 3