Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 61:Một bên tình nguyện 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Vớ vẩn! Con trai tôi mới mất có mấy ngày? Các người đã nghĩ đến việc để vợ nó tái hôn?” Trương Liên Hoa mắng, đứng lên đuổi người đi.

“Cút cút cút, thời đại này loại người gì cũng có, nếu không cút ra ngoài, cẩn thận tôi lấy chổi đánh mấy người!”

“Lão già, bà đừng có mà ỉ cho thể diện mà không cần!” Mẹ Trần không dễ bắt nạt, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào mũi của Trương Liên Hoa nói.

“Chúng tôi tới đây để cho bà mặt mũi, nếu không chúng tôi trực tiếp đi gặp mẹ của Tú là được rồi! Người ta có tái hôn hay không, liên quan gì đến bà? Bà không có tư cách nói!"

Bà mối Lương cũng tràn đầy đồng cảm, gật đầu nói: “Người khác nói con dâu bà quá tuổi làm mẹ, người ta là con dâu, người ta muốn tái hôn, bà có thể dùng dây thừng trói chặt cô ấy sao. Đừng làm ầm ĩ đến mức khó coi, nói ra rồi người khác vẫn nói bà là mẹ chồng cay nghiệt!”

Trương Liên Hoa bị lời nói của hai bà đổ ập xuống khiến sắc mặt trắng xanh, bà ta tức giận chỉ vào Tiểu Niên và Tiểu Uyên: “ Tôi cay nghiệt? Chẳng phải tôi vì hai đứa trẻ này sao! Nếu mẹ chúng tái hôn, chuyện gì sẽ xảy ra với hai đứa nhỏ này? Các người thật là vô đạo đức, con cái không có cha, còn muốn bắt chúng không có mẹ! Được rồi, nếu các người thật sự muốn để cho cô ta tái giá, hai đứa nhỏ này cũng mang đi, đừng ở nhà tôi ăn không ngồi rồi!”

Dường như Tiểu Niên và Tiểu Uyên hiểu những gì bà ta nói, nhưng vì bà ta quá dữ dội, mắt Tiểu Uyên đỏ lên một lúc, miệng cô bé co lại, không thể kìm được nước mắt.

Chỉ là trong căn phòng này chẳng có ai quan tâm đến cảm xúc của bọn họ cả.

“Dì à, nói như vậy không đúng.” Trần Kiến Thiết đứng lên, trầm giọng nói.

“Tú đã nói với tôi rằng khi cô kết hôn với tôi, sẽ không bao giờ mang theo hai đứa con ghẻ này!”

“ Đúng vậy, nhà chúng tôi dù có đồ ăn cũng không làm như thế này, cho hai đứa con ghẻ ăn? Đó là đứa trẻ để cho nhà mấy người nuôi!” Mẹ Trần hung hăng nói.

“Các người đang nói ai là con ghẻ?” Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo chậm rãi truyền đến, cắt ngang cuộc tranh cãi.

Trần Kiến Thiết quay đầu lại "hừ" một tiếng, thời điểm nhìn thấy Chu Tú Tú chậm rãi đi vào, trong mắt anh ta hiện lên một tia kinh ngạc.

Cùng đồng thời đi vào với Chu Tú Tú là Bùi Trung Hà.

Trương Liên Hoa hét lên đi lấy khăn mặt: “Trung Hà, con làm sao vậy? Bên ngoài trời đâu có mưa!”

Bùi Trung Hà nhận lấy khăn lau mặt: “Mẹ, con vào phòng chị cả thay quần áo trước.”

Trần Kiến Thiết vừa nhìn thấy Chu Tú Tú, ánh mắt anh ta thẳng tắp, đứng dậy, đi tới, thân mật nói: "Tú."

Nào ngờ ánh mắt của Chu Tú Tú cũng không có rơi vào trên người Trần Kiến Thiết, cô chỉ lướt qua anh ta, đi tới chỗ hai đứa trẻ đang run rẩy trên băng ghế.

Cô thật vất vả mới xoa dịu trái tim nhỏ bé mong manh của bọn nhỏ, vào lúc này bị họ dằn vặt cho một trận, gần như công lao đã đổ sông đổ biển.

Đứa trẻ nhút nhát làm sao, khi còn nhỏ, cô bé đã phải trốn trong tủ khi nghe thấy tiếng cãi vã của bác trai và bác gái, chưa kể tính cách của Tiểu Niên và Tiểu Uyên còn nhát gan hơn cô khi còn nhỏ.

Chắc chắn bọn nhỏ đã rất sợ hãi.

“Tiểu Niên và Tiểu Uyển không phải là con ghẻ, mẹ sẽ không bỏ các con.” Chu Tú Tú ngồi xổm xuống, ôm bọn nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.

Giọng nói của Chu Tú Tú rất nhẹ nhàng, nhưng lại có sức mạnh trấn an lòng người, tiếng đập mạnh của hai trái tim bé bỏng dường như đã chậm lại, nhưng thật lâu sau, cô vẫn chưa buông tay ra.

Nhìn cảnh này, Bùi Trung Hà, người đi ra sau khi thay quần áo, cau mày, càng cảm thấy kỳ lạ.

Lúc trước cô ấy nhìn thấy Chu Tú Tú lén lút vặn đùi hai đứa nhỏ dưới bàn ăn, sao bây giờ lại có dáng vẻ của một người mẹ hiền hậu vậy?

“Tú, cô nói vậy là có ý gì? Cô định mang hai đứa bé vào nhà của tôi?" Mẹ Trần vừa vội vàng vừa hét vào mặt Chu Tú Tú.

Trần Kiến Thiết bị mê hoặc đến nỗi sợ mẹ sẽ phá hỏng hôn lễ nên lập tức chặn trước mặt Chu Tú Tú: “Mẹ, trước tiên đừng mắng người, Tú nói với con chỉ đến một mình, sau đó…”

Không ngờ lại bị Chu Tú Tú nóng nảy ngắt lời, chưa kịp nói hết lời: “ Tôi hứa lấy anh khi nào? Nhẫn vàng đã trả lại rồi, còn làm loạn nữa, xong hết rồi còn gì?”

Trần Kiến Thiết giật mình: “Tú, không phải em viết thư tình cho anh sao?”

Bà mối Lương cũng tức giận nói: “Cô còn kêu tôi thúc giục nhà họ mau cầu hôn, bây giờ còn không tính sao?”

Mẹ Trần bước nhanh đến trước mặt cô, rụt cổ mắng: “Chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi? Đùa à? Không có ai như cô cả, có tin tôi sẽ gọi bí thư thôn của các cô đến để ông ta phân xử hay không?”

Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 61:Một bên tình nguyện 5