Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 65: Mâu thuẫn 1

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Chu Tú Tú mỉm cười, giọng điệu cực kỳ tự nhiên: “À đúng rồi, thanh niên trí thức Vương à, lúc anh đi về lấy thư thì tiện thể đi loanh quanh một vòng gọi anh rể tôi qua đây với nhé. Nghe nói thanh niên trí thức Trần hứa sẽ trở thành đối tượng của anh ta, thời khắc vinh quang này cũng phải để anh ta được thơm lây chút, nhất định đừng để bị bỏ lại đó.”

Gương mặt gầy gò của Trương Liên Hoa tràn đầy tức giận: “Đối tượng gì? Đứa khắc chồng này đang nói gì vậy?”

Trần Thục Nhã vội vàng tiến lên phía trước: “Cô… cô nói bậy! Tôi hoàn toàn không có …"

“Có làm hay không, chờ thư đến người đến thì biết.” Bùi Trung Hà lạnh lùng lên tiếng, kéo Vương Lập Khánh đi ra ngoài.

“Anh đi lấy thư, em đi tìm chị gái với anh rể.”

Trần Kiến Thiết bất ngờ gặp phải chuyện này, sắc mặt dần thay đổi từ vui mừng, không dám tin, còn có một chút mờ mịt.

Tuy vẻ ngoài của thanh niên trí thức Trần không xinh đẹp bằng Chu Tú Tú, nhưng dẫu sao cũng là tiểu thư khuê các, người ta từ trấn đến, trọng điểm là còn chưa kết hôn! Nhưng mà quan hệ nam nữ của cô ta thật sự rất hỗn loạn sao? Chắc là hiểu lầm thôi.

Anh ta chắp hai tay sau lưng, lỗ tai đỏ như muốn xuyên thấu, giống hệt một thiếu niên nam hồi xuân vậy, mặc dù giả vờ trấn định, nhưng sóng gợn ở đáy mắt vẫn bán đứng anh ta.

Trương Liên Hoa nghiến răng nghiến lợi, lúc thì trợn mắt nhìn Chu Tú Tú, lúc lại lườm Trần Thục Nhã.

Vẻ ngoài của Trần Thục Nhã khiến người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái, không hề có tính công kích, lúc trước cười rộ lên như ánh mặt trời hào phóng, bây giờ đỏ mắt, lại có vẻ điềm đạm đáng thương.

Cô ta nhìn bí thư thôn, dùng sức lắc đầu, viền mắt ửng đỏ, miệng còn liên tục giải thích: “Bí thư Giang, ông có thể đến khu nhà công nhân viên chức nơi cha mẹ tôi ở hoặc là trường học của tôi hỏi thăm một chút, từ nhỏ đến lớn, nhân phẩm của tôi chưa bao giờ bị bất kỳ ai nghi ngờ. Tôi có tiền đồ tươi sáng, cần gì phải làm những việc này để vu hãm cho đồng chí Chu Tú Tú?”

Nước mắt của Trần Thục Nhã trong hốc mắt còn chưa rơi, hàm răng trắng tinh chỉnh tề nhẹ nhàng cắn đôi môi hồng hào, ngay cả lông mi cũng đang run rẩy.

Một màn này, thật sự khiến người ta thương tiếc không thôi.

Trần Kiến Thiết vội vàng chắn trước mặt Trần Thục Nhã, nghiêm túc nói: “Tú, em đừng bắt nạt thanh niên trí thức Trần.”

Chu Tú Tú liếc mắt khinh thường, kéo băng ghế nhỏ ra ngoài, nhìn chằm chằm ngoài cửa.

Nhân chứng vật chứng còn chưa tới, nói cái gì cũng vô dụng, không cần phí miệng lưỡi.

Trong phòng yên tĩnh lạ thường, mỗi người đều có tính toán riêng, mặc dù Trần Thục Nhã đã giải thích, nhưng không ai dám dễ dàng kết luận.

Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Nhị Xuân là người đầu tiên trở về, chị ta xông tới trước mặt Chu Tú Tú, mắng: “Cô muốn tái giá thì tái giá, kéo người đàn ông của tôi xuống nước làm gì?”

Bên ngoài Vương Lập Khánh cầm một bức thư trong tay, miệng Bùi Trung Hà khẽ động không biết đang nói gì, sắc mặt Đổng Hòa Bình nặng nề, mãi đến gần cửa phòng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Chu Tú Tú cười, đi lên nói với Vương Lập Khánh: “Thanh niên trí thức Vương, làm phiền cậu.”

“Chuyện nhỏ.”

“Đưa cho tôi.” Chu Tú Tú mở tay ra, ý bảo cậu đưa thư cho mình.

Vương Lập Khánh phân vân liếc nhìn Trần Thục Nhã đáng thương.

Cô gái nhỏ người ta một lòng chân thành, bây giờ giao bức thư tình này ra, không thể nghi ngờ sẽ cho cô ta một kích trí mạng.

Thấy người yêu của mình ngập ngừng như vậy, Bùi Trung Hà tức giận, xoa eo hờn giận nói: “Vương Lập Khánh, anh đau lòng cho cô ta à?”

Mọi người khoan dung với Trần Thục Nhã, bởi vì cô ta có xuất thân tốt, lại là một thanh niên trí thức có văn hóa, không đành lòng nhìn cô ta bị người khác chỉ trỏ. Nhưng người tài với người là bình đẳng, Chu Tú Tú cầm trong tay một bộ bài rách, nhưng cô không cho rằng mình thấp hơn người khác một cái đầu.

Cô chậm rãi nói: “Thanh niên trí thức Vương, tôi chỉ so sánh chữ viết, nếu chữ viết của hai bức thư giống nhau, tôi có thể tự minh oan. Chồng tôi vừa qua đời, một mình nuôi hai đứa con cũng không dễ dàng, vô cớ bị người ta hắt một chậu nước bẩn, tôi cũng rất vô tội mà.”

Dứt lời, cô lại mở tay ra lần thứ hai, sắc mặt bình tĩnh.

Động tĩnh ngoài phòng rất nhỏ, tim Trần Thục Nhã treo lơ lửng, sắc mặt bối rối, dựng thẳng lỗ tai nghe xem họ nói cái gì.

Cô ta cũng không phải nữ chính gốc, không có trí tuệ của cô ấy, hoàn toàn không biết nên hóa giải nguy cơ này như thế nào. Lúc này cô ta chỉ có thể giống như quá khứ, yên lặng rơi lệ, hai đôi mắt xinh đẹp tràn ngập đau buồn, vẻ mặt oán hận.

Cuối cùng Chu Tú Tú vẫn cầm thư tình đi vào.

Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 65: Mâu thuẫn 1