Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 66: Mâu thuẫn 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cô cầm hai bức thư đi đến trước mặt bí thư chi bộ thôn, giao cho ông: “Bức này là bức thư tình thanh niên trí thức Trần gửi cho thanh niên trí thức Vương, bức này là cái gọi là thư tình tôi gửi cho Trần Kiến Thiết, bất kể là chữ viết tay hay là cách viết câu của hai bức thư này đều giống hệt nhau.”

Bí thư Giang nhìn không rõ chữ, cầm hai bức thư để ra xa, nheo mắt lại, một lát sau mới gật đầu: “ Đúng thật.”

Chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ cũng tiến lại gần: “Ngay cả giấy viết thư cũng giống nhau, có thể xác định nó xuất phát từ cùng một người.”

Bác đội trưởng giận dữ nói: “Thanh niên trí thức Trần, bình thường cô lười biếng ở công xã thì thôi, bây giờ còn tính toán đồng chí Chu?”

“Tú, tôi làm gì có lỗi với cô, sao cô phải hại tôi như vậy?” Vẻ mặt Trần Thục Nhã lại thay đổi, cắn môi, âm thanh yếu ớt mà run rẩy.

“Cô không muốn thủ tiết, viết hai bức thư tình, một bức cho Trần Kiến Thiết, một cho thanh niên trí thức Vương, nghĩ rằng chỉ cần nhận được đáp lại của một người là có thể tái giá!”

Chu Tú Tú bật cười: “Chuyện hôn nhân của tôi và Trần Kiến Thiết đã nói xong từ lâu, chẳng qua là sau này tôi nghĩ rõ ràng nên không muốn tái giá nữa, đã nói rõ ràng với bà mối Lương rồi. Người đưa tin cho bà mối Lương lúc sau là cô, từ đầu đến cuối tôi đều không ra mặt. Hơn nữa, tôi không có văn hóa, làm sao có thể viết ra những từ này.”

Giang Quốc Phương sửng sốt, được Chu Tú Tú thức tỉnh. Đúng vậy, Chu Tú Tú đi học có mấy năm, trong bức thư tình này có vài chữ lạ, chắc chắn cô không viết được.

Bà mối Lương cân nhắc một chút: “Là thanh niên trí thức Trần tới tìm tôi vài lần, dặn dò tôi nhất định phải hoàn thành chuyện này.”

“Bác đội trưởng, cha đứa trẻ mới mất mấy ngày trước, cháu không đi làm, suốt ngày ở nhà. Thanh niên trí thức về nông thôn chưa được bao lâu, cháu hoàn toàn không biết thanh niên trí thức Trần và thanh niên trí thức Vương, thử hỏi làm sao có thể đưa thư tình cho thanh niên trí thức Vương, còn nhờ thanh niên trí thức Trần giúp việc này?” Chu Tú Tú lạnh nhạt nói.

Chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ hỏi: “Thanh niên trí thức Vương, chuyện này cậu nghĩ sao?”

Vương Lập Khánh gật đầu: “Trước đó tôi thật sự không biết đồng chí Chu.”

Cơ thể Trần Thục Nhã run lên, âm thanh dịu dàng đau xót: “Tóm lại là tôi không làm …”

Chu Tú Tú nghe giọng nói nũng nịu này của cô ta là lập tức thấy đau đầu, quay qua nói với Giang Quốc Phương: “Từ khi thanh niên trí thức đến thôn, các cán bộ thôn đã đủ đặc biệt chú ý bọn họ rồi. Bình thường công việc bẩn thỉu mệt mỏi thì để cho xã viên chúng tôi làm, bọn họ được sắp xếp công việc nhẹ nhàng nhất. Từ trước tới nay chúng tôi rất ít khi oán giận, nhưng hiện tại thấy thanh niên trí thức Trần này quấy rối thôn chúng ta khiến không khí ngột ngạt, có phải thôn nên có biện pháp hay không?”

Trong thành phố nhét thanh niên trí thức về đây, hầu hết mọi người đều không hài lòng.

Nói là để cho bọn họ xây dựng thôn, nhưng thật ra những người trẻ tuổi này không làm cái gì cả, mặc dù có văn hóa, nhưng có thể vì thôn Thứu Sơn cống hiến cái gì?

Phân phát lương thực nhiều như vậy, đám thanh niên trí thức này còn khinh ít, nói tóm lại, ở đây nhóm thanh niên trí thức không quá được hoan nghênh.

Hiện tại mắt thấy thanh niên tri thức Trần làm chuyện thiếu đạo đức là việc ván đã đóng thuyền, Giang Quốc Phương biết mình nhất định phải vì Chu Tú Tú làm chủ.

Nhưng mà, ông ta nên xử trí như thế nào mới tốt nhỉ?

Ông ta nhìn về phía đội trưởng đội sản xuất: “Ông thấy sao?”

Tống Đại Thông đã thấy Trần Thục Nhã không vừa mắt từ lâu, lập tức nói: “Vị thanh niên trí thức Trần này chắc là quá nhàn rỗi, nên trong đầu mới toàn là những chuyện xấu xa, tác phong bất chính này, không thể để cho cô ta làm công việc trong căng tin công xã, phải nên ra đồng. Mồ hôi chảy nhiều hơn, mới có thể giác ngộ tư tưởng đối nhân xử thế của người phục vụ nhân dân.”

Dưới ruộng... Lại dầm mưa dãi nắng, có gì khác so với quá khứ?

Nước mắt Trần Thục Nhã rơi xuống: “ Tôi …”

Chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ lại ngắt lời cô ta: “Đội trưởng Tống nói không sai, chuyện này sai chính là sai, sai thì phải chịu phạt. Như vậy đi, để thanh niên trí thức Trần viết một bản kiểm điểm, nói trước mặt toàn thôn hôm mở đại hội, coi như cảnh tỉnh.”

Trần Thục Nhã hoảng sợ, cô ta đọc kiểm điểm như vậy, không phải sau này ở trong thôn sẽ bị mọi người hô đánh sao?

Cô ta lập tức lắc đầu: “Chủ nhiệm, hôm đó đầu óc tôi bị hư, bản thân làm chuyện gì cũng mơ hồ. Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là học sinh giỏi của trường, chưa bao giờ viết bản kiểm điểm, tôi không biết viết như thế nào.”

Bùi Trung Hà cười ra tiếng: “Không biết viết như thế nào, ngược lại lúc viết thư tình thì múa bút là có, không thầy tự hiểu?”

Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 66: Mâu thuẫn 2