Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 67: Mâu thuẫn 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Bùi Nhị Xuân ở bên cạnh xem say sưa một lúc lâu, mãi sau mới đột nhiên nghĩ đến tại sao mình bị gọi trở về, tức giận ồn ào đứng lên: “Quan hệ giữa thanh niên trí thức Trần và hai người bọn họ không rõ ràng, thì có liên quan gì với chồng của tôi? Chúng tôi đang làm việc ở ruộng, sao lại trì hoãn thời gian của hai chúng tôi?”

Chu Tú Tú buồn cười liếc Bùi Nhị Xuân, vừa rồi rõ ràng chị ta bắt chéo chân, trên tay cầm hai cái quạt bồ, rất hưởng thụ.

“Em bớt nói một câu đi.” Đổng Hòa Bình khó xử kéo ống tay áo Bùi Nhị Xuân, giống như một cô vợ nhỏ bị tức giận: “Em dâu của chúng ta bị bắt nạt, gọi chúng ta về làm chỗ dựa, có người truyền lời sai.”

Bùi Trung Hà nhướng mày: “Chuyện này không đúng, vừa rồi rõ ràng tôi nghe nói thanh niên trí thức Trần cũng muốn làm người yêu của anh rể mà!”

“Cô nói láo!” Bùi Nhị Xuân nhảy cao ba thước, há miệng mắng chửi người.

Trong lòng Đổng Hòa Bình loạn như ma, chỉ mong Chu Tú Tú đừng nói ra chuyện của anh ta.

Nhưng không ngờ, ngay sau đó, Chu Tú Tú cũng từ từ mở miệng: “ Đúng vậy, còn anh rể của tôi nữa. Hôm đó tôi tận mắt nhìn thấy anh rể và thanh niên trí thức Trần lôi kéo nhau ở dưới tàng cây phía sau nơi ở của thanh niên trí thức, tôi cũng không nghe thấy gì hết, chỉ nhớ là thanh niên trí thức Trần đồng ý làm người yêu của anh rể.”

Bùi Nhị Xuân ngây ngẩn cả người, mặc dù không muốn tin tưởng, nhưng cũng nhận thấy giọng điệu của Chu Tú Tú không giống nói dối.

Tuy Bùi Trung Hà từ nhỏ đã lớn lên ở nhà bác hai, không thân với Bùi Nhị Xuân, nhưng rốt cuộc đây vẫn là chị cả của cô ấy. Lúc này thấy chị cả như bị sét đánh, thù mới hận cũ cộng lại với nhau, cô ấy trợn mắt về phía Trần Thục Nhã: “Nhìn cô đứng đắn như vậy, so với tình nhân của ông Ngô đầu thôn còn không biết xấu hổ hơn.”

Trần Thục Nhã bị mắng chửi, không khỏi lui về phía sau một bước, nhưng không ngờ cô ta còn chưa kịp đứng vững, cánh tay đã bị kéo lại. Bùi Nhị Xuân tiến lên tát một cái, âm thanh lanh lảnh vừa rơi xuống, sắc mặt trắng như tuyết của Trần Thục Nhã lập tức lưu lại một vệt màu hồng.

Cảm giác đau đớn làm cho Trần Thục Nhã oà khóc, Bùi Nhị Xuân lại không chịu buông tha, đi lên kéo tóc cô ta ra sau.

Lúc tiếng hét chói tai truyền đến, trong phòng rối loạn, thoạt nhìn thì trông Trần Thục Nhã yếu đuối, nhưng sức lực cũng không nhỏ, hai tay vùng vẫy muốn phản kích. Nhưng Trương Liên Hoa đã đầy một bụng tức giận, nháy mắt với Bùi Trung Hà, hai người mạnh mẽ siết chặt nửa người trên của Trần Thục Nhã, không cho cô ta nhúc nhích.

Thấy một màn gà bay chó sủa này, vẻ mặt mẹ Trần và Trần Kiến Thiết khiếp sợ, hai mẹ con suy nghĩ một lúc, ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi, cầm theo đồ đạc rời đi trước.

Cuối cùng cửa hôn sự này cũng hoàn toàn thất bại, Trần Thục Nhã đánh nhau kêu gào, ánh mắt dần dần tuyệt vọng.

“Chuyện này một cây làm chẳng nên non, sao lại đánh một mình thanh niên trí thức Trần vậy?” Chu Tú Tú bất ngờ nói một câu.

Bùi Nhị Xuân dừng động tác trong tay, hai mắt đỏ bừng quay đầu nhìn về phía Đổng Hòa Bình.

Đổng Hòa Bình liên tục xua tay: “Anh không làm gì cả, cô ta quyến rũ anh!”

Chu Tú Tú cười híp mắt hỏi: “Tay thanh niên trí thức Trần có mịn không?”

Sắc mặt Đổng Hòa Bình trắng bệch, còn chưa kịp giải thích, trên mặt đã bị trúng một cái bạt tai lớn.

Tay Bùi Nhị Xuân to, Đổng Hòa Bình đau đến muốn khóc thành tiếng, vẻ mặt Trần Thục Nhã thù hận nhìn hai người bọn họ, ngay cả một câu cũng không dám nói, sợ không cẩn thận lại đem lửa giận dời lên người mình.

Trò cười của nhà này thật sự là đủ, nhưng chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ cũng là phụ nữ, đương nhiên biết cái phụ nữ để ý nhất là gì, chuyện này xảy ra, đừng nói là Bùi Nhị Xuân, cho dù là chị ta thì cũng không thể cho Trần Thục Nhã sắc mặt tốt được.

Xuất phát từ tâm tư riêng, chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ không cho bí thư Giang và đội trưởng Tống tới can ngăn, đợi đến khi thấy đánh cũng đủ rồi, mới nghiêm túc nói: “Được rồi đó, còn lại là chuyện gia đình của các người, tự mình đóng cửa nói chuyện đi.”

Ngụ ý là chuyện Bùi Nhị Xuân đánh chồng còn phải lùi lại trước.

Việc này coi như giải quyết xong, cuối cùng bí thư Giang tỏ vẻ sẽ giải thích với người dân trong đại hội, trả lại trong sạch cho Chu Tú Tú.

Cô khoát tay cười nói: “Cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.”

Lúc Trần Thục Nhã chạy trối c.h.ế.t rời đi, mặt mũi cô ta bầm dập, dùng hai tay che mặt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhìn đường từ khe tay, tới nơi ở của thanh niên trí thức thì lập tức trốn vào.

Nhưng mà thôn Thứu Sơn này quá nhỏ, chuyện xảy ra ở nhà họ Bùi, rất nhanh đã truyền đến huyên náo, cô ta trốn ở trong chăn, nghe tiếng nghị luận bên ngoài, sắc mặt trắng bệch.

Sau này cô ta còn ngẩng đầu làm người như thế nào nữa?

Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 67: Mâu thuẫn 3