Mọi người đều giải tán, ngay cả Bùi Trung Hà cũng trở về hợp tác xã cung tiêu làm việc, chỉ có chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ ở lại hòa giải tranh chấp giữa Bùi Nhị Xuân và Đổng Hòa Bình.
Nhìn trên mặt Đổng Hòa Bình có vết thương, Bùi Nhị Xuân khóc đến co rút, chị ta chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Hai vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, cả đời người dài bao nhiêu, cũng chỉ là một chút vấn đề nho nhỏ, không cần phải làm ầm ĩ đến khó coi như vậy.”
Bùi Nhị Xuân lau nước mắt: “Năm đó anh ta trong có gì trong tay, nếu không phải tôi, anh ta có thể cưới vợ ư? Tôi cùng mẹ tôi hết phân rồi nước tiểu nuôi đứa nhỏ lớn lên, anh ta thì ngược lại, bây giờ còn hai lòng. Không phải là thấy cô gái người ta trẻ tuổi xinh đẹp sao? Nên mới làm ra chuyện vô liêm sỉ như này.”
Trương Liên Hoa thương con gái của mình, trong lòng rầu rĩ, oán hận liếc Đổng Hòa Bình, nhưng vẫn vỗ lưng Bùi Nhị Xuân: “Chuyện này cứ thôi đi, sau này để ý một chút, đừng để nó nói chuyện với thứ kia là được.”
Chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ cũng gật đầu: “Có con rồi, chuyện nhỏ này cứ mở một mắt nhắm một mắt đi.”
Lỗ tai Chu Tú Tú cũng sắp nghe ra kén, cuối cùng nhìn Đổng Hòa Bình đang nắm tay Bùi Nhị Xuân cam đoan vĩnh viễn sẽ không bao giờ tái phạm nữa, chuyện này coi như xong.
Hai vợ chồng tay trong tay trở về phòng, nhà chính cũng chỉ còn lại Trương Liên Hoa và chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ.
Nhạc Hoa Bình cảm khái nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, thật không ngờ thanh niên trí thức Trần náo loạn ra như vậy, lại là vì hãm hại Tú Tú.”
Trương Liên Hoa thầm nghĩ Chu Tú Tú cũng không phải thứ gì tốt, nhưng sự việc cuối cùng cũng giải quyết xong, vẻ mặt khó có được dịu dàng: “Tuy Hi Bình không còn, nhưng chúng tôi cũng không đối xử tệ với cô. Nếu không tái giá, vậy về sau cứ vậy sống qua ngày đi, nuôi hai đứa trẻ lớn lên.”
Thấy bà ta lại giở thói trưởng bối, Chu Tú Tú ngáp một cái.
Trương Liên Hoa tức giận trợn mắt nhìn cô, quay đầu nói với Nhạc Hoa Bình: “Hôm nay phiền chủ nhiệm Nhạc rồi, cô về trước đi.”
Nhạc Hoa Bình gật đầu đứng lên, nhưng chị ta vừa mới đi ra ngoài, chợt nghe Chu Tú Tú đột nhiên lên tiếng: “Chủ nhiệm Nhạc, tôi định ở riêng, ngày mai sẽ chuyển đi.”
Trương Liên Hoa giật mình, chờ sau khi phản ứng lại, lại nhảy lên nhảy xuống.
Chuyện Chu Tú Tú muốn ở riêng, đương nhiên nhà họ Bùi không ai đồng ý.
Trước kia phân công của cô ít, còn kéo theo hai đứa bé, ở nhà ăn sẵn, tất cả mọi người đều không so đo với cô, bây giờ phân chia công việc tăng lên, nói ở riêng là ở riêng à, nào có chuyện dễ như vậy?
Trở ngại đầu tiên khi ở riêng của người khác là để ý tiền tài chia không đồng đều, để ý cảm nhận của thế hệ trước, cho nên bó tay bó chân, nhất thời khó có thể kết luận, nhưng Chu Tú Tú lại không cần bận tâm đến những vấn đề này.
Cán bộ thôn đã đồng ý cho cô vào nhà tranh, vấn đề chỗ ở đã được giải quyết, bên cạnh đó cô cũng có tiền, có thể kiếm được công việc, một mình ở thoải mái bao nhiêu?
Chu Tú Tú chạy một chuyến đến ủy ban thôn, để nhờ họ cấp cho mình một cái chứng minh, đến lúc sổ hộ khẩu làm xong, là có thể hoàn toàn dọn ra ngoài.
Sau đó cô đi tìm hai miếng giẻ lau, dọn dẹp bên trong bên ngoài của nhà tranh.
Căn nhà này không có gì không tốt, chẳng qua hơi cũ kỹ một chút, bụi bặm trong nhà được lau đi, thoạt nhìn rất thoải mái mát mẻ.
Giường đã có từ trước, ngày mai trải ga trải giường lên là có thể ngủ lại, về phần đồ dùng nấu cơm như chai lọ bình vại chén đũa, đến lúc đó còn phải lên trấn mua.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cán bộ thôn thông cảm, để cho cô ở nhà nghỉ ngơi, công việc trong căng tin do ông cụ làm. Chu Tú Tú cũng không khách khí, đợi đến khi dọn dẹp nhà tranh được bảy tám phần thì về nhà.
Nhưng cô còn chưa tới cửa nhà, đã nhìn thấy Tiểu Niên và Tiểu Uyển bị mấy đứa trẻ chặn lại ở trên đồng, thỉnh thoảng bị đẩy một cái.
“Tiểu Niên không có cha! Tiểu Uyển không có cha! Đứa trẻ không có cha không ai thương!”
“Mẹ tớ nói, cha bạn c.h.ế.t rồi! Chết rồi sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa! Không ai cho bạn ngồi lên cổ cưỡi ngựa!”
Hai đứa trẻ nói chuyện trông đen thùi lùi, gầy đến nỗi chỉ còn lại một nắm xương.
“Chúng tớ… chúng tớ có người thương!” Tiểu Niên không phục, nghênh cổ phản bác lời nói của nó.
Tiểu Uyển nghe vậy cũng lập tức gật đầu, bĩu môi, âm thanh trong trẻo: “Có!”
Hai đứa trẻ gấu vừa nghe, ôm bụng cười to, đầu ngón tay chọc chóp mũi Tiểu Niên.
“Cha bạn c.h.ế.t rồi, mẹ bạn thì muốn bỏ đi, bà nội cũng không muốn ở cùng hai bạn. Sau đó, hai bạn sẽ bị đuổi ra ngoài, khi đó hai người sẽ bị gọi là ăn mày!”
“Ăn mày, ăn mày.”
Hai người bọn nó nói xong còn đi nhặt đá, ném lên người bọn trẻ, đau đến nỗi hai đứa trẻ không ngừng né tránh.