Chu Tú Tú ngồi xổm xuống kêu cậu bé leo lên, nhưng chân ngắn ngủn không lên nổi, vô tình ngã trên mặt đất.
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối ngồi dưới đất của cậu bé, Chu Tú Tú buồn cười, Tiểu Uyển cũng cười đến cong mắt. Thấy vậy, Tiểu Niên cũng đỏ mặt mỉm cười, gãi sau đầu.
“Mẹ, mẹ đánh m.ô.n.g con, đau quá.” Thiết Đậu Tử uất ức nói.
Ngô Thúy Lan vỗ vào trán nó: “Con đáng bị đánh! Sau này đừng nói lung tung nữa!”
Ngô Thúy Lan lộ vẻ có lỗi, sau khi nói xong, cô ta cẩn thận liếc nhìn bóng lưng của Chu Tú Tú.
Trước kia có quăng tám sào Chu Tú Tú cũng không bật lại, bây giờ còn hung dữ hơn cả cô ta.
Lạ thật, sao như thay đổi thành một người khác luôn vậy?
Không thể trêu vào, không thể trêu vào!
...
Chu Tú Tú vừa về đến nhà, cô đã thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyển đi.
Cô không thích bất kỳ bộ quần áo nào mà nguyên chủ để lại, cô muốn lấy vải Miêu Lan Hương tặng may thành váy, nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu.
Quần áo cho trẻ em không cần chú ý nhiều, bọn trẻ vóc dáng nhỏ, cho dù có may xiêu vẹo thì vẫn đáng yêu.
Nhưng với người trưởng thành thì khác, dù sao thì cô cũng đến từ một đô thị thời thượng. Chu Tú Tú có sự kiên trì của riêng mình, mặc quần áo không nói đến thể diện, cũng tốt cho thân thể.
Chu Tú Tú ảo não đặt tấm vải xuống, quyết định dành thời gian đến thành phố một chuyến.
Vẫn nên mua vải làm quần áo, dù sao cô cũng là người biết hưởng thụ cuộc sống, tiền thôi mà, kiếm lại là được rồi!
Đêm hôm đó, Chu Tú Tú ngủ không yên, nghĩ đến ngày mai đi làm về sẽ có thể chuyển nhà, trong lòng lập tức cảm thấy vui sướng.
Về đến ngôi nhà nhỏ của riêng mình rồi, cô có thể lấy phần thưởng ra tùy thích, lúc làm xiên que cũng sợ không bị người khác ngửi thấy.
…
Trần Thục Nhã ở trong phòng khóc cả đêm.
Lâm Hiểu Nhược ở chung phòng với cô ta mới đầu cũng không để ý chỉ cho rằng cô ta đang nhớ nhà, chờ tới khi thấy cô ta bình tĩnh lại mới đi đến mở chăn của cô ta lên vừa nhìn vào đã hoảng sợ.
Đôi mắt của Trần Thục Nhã đã khóc đến sưng to như quả hạch đào, khóe mắt vẫn còn dính ghèn dán chặt đến mức cô ta không mở nổi mắt. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn còn in vài dấu bàn tay cái sâu cái nhạt, khoé miệng như bị ai đó lấy móng tay cào nứt cả khoé miệng, trên đó vẫn còn có vệt máu.
“Cậu làm sao vậy?” Lâm Hiểu Nhược nhanh chóng ngồi xổm xuống: “Bọn họ nói cậu viết thư tình cho mấy đồng chí nam, còn có quan hệ cùng một người đàn ông đã có vợ, chuyện này là sự thật sao?”
Trần Thục Nhã dùng hết sức lực mở mắt ra, vừa muốn mở miệng nước mắt không ngăn được lại rơi xuống.
“Hiểu Nhược, nếu như chuyện này ồn ào lớn truyền đến thành phố chắc tớ không cần sống nữa mất.” Trần Thục Nhã lại lau nước mắt: “Sau này tớ nhất định phải trở về thành phố, bọn họ sẽ cảm thấy thế nào?”
Lâm Hiểu Nhược nhíu mày: “Thục Nhã, cậu vẫn nên kiềm chế một chút đi, ở bên phía thanh niên trí thức bên kia vẫn luôn bảo trì liên hệ với ủy ban thôn, sau đó còn có người sẽ tới đây thị sát. Nếu như biết cậu ở bên này tác phong bất chính, sau này cậu muốn trở về thành phố lại càng khó khăn hơn.”
Trần Thục Nhã sợ tới mức sửng sốt, cô ta lặn lội hồi lâu cũng chỉ vì muốn đến thành phố sống, thay đổi vận mệnh của chính mình. Thế nhưng hiện tại...
“Vậy cậu giúp tớ giải thích được không, bảo đội trưởng nói với bọn họ…” Trần Thục Nhã sốt ruột nắm lấy cánh tay của Lâm Hiểu Nhược.
“Thục Nhã, thật ra chúng ta cũng không thân thiết đến vậy.” Lâm Hiểu Nhược thu tay lại, nghiêm túc nói: “Cậu đừng làm liên lụy tới tớ.”
Nói xong, Lâm Hiểu Nhược đứng lên, xoay người bưng lấy chậu rửa mặt đi qua.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô ta càng đi càng xa, Trần Thục Nhã không dám tin tưởng nhắm mắt lại, nước mắt trực chờ bên khoé mắt lại chảy xuống.
Lúc này cũng chỉ vừa mới xuyên qua không bao lâu mà cô ta đã làm thanh danh của mình hỏng hết, cuộc sống sau này biết làm thế nào?
Thanh niên trí thức Vương là một người chính trực, ban ngày đi làm lúc nhìn thấy cô ta, ánh mắt của cậu lại tràn ngập vẻ khinh thường, tuyệt đối sẽ không rung động với cô ta. Trần Kiến Thiết nghe lời mẹ như vậy, mẹ anh ta tuyệt đối sẽ không để một người không chính trực như cô ta có thể bước chân vào cửa.
Chỉ còn lại một mình Đổng Hòa Bình.