Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 71: Mâu thuẫn 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đời trước, Đổng Hòa Bình ở trong thôn buồn bực thất bại, sau này chính sách nới lỏng anh ta vào thành phố mua bán nhỏ. Sau này càng mua bán lớn hơn rồi dần dần trở thành một ông chủ lớn, vì thế lúc đó anh ta đá văng Bùi Nhị Xuân, mua nhà trong thành phố còn cưới được một cô vợ nhỏ, sống cuộc sống dễ chịu.

Hiện tại xem ra chỉ có thể đi theo Đổng Hòa Bình mới có thể có cuộc sống tốt.

Trần Thục Nhã nắm chặt lòng bàn tay hít sâu một hơi.

...

Chạng vạng tối, sắc mặt Chu Tú Tú vui vẻ cầm theo chứng chỉ phê duyệt mà uỷ ban thôn đưa cho cô.

Chứng chỉ phê duyệt này vẫn còn nóng hổi, nhập gia tùy tục, nếu có tờ giấy này cô có thể ra ngoài độc lập sinh sống.

Một trận cãi cọ ồn ào thật sự cũng quá đủ rồi, cô không bao giờ muốn tiếp tục ở cùng bà mẹ chồng độc ác và cả cô chị chồng nữa!

Đồ vật đều đã thu dọn xong xuôi, cũng không có gì tử tế cả nên một mình Chu Tú Tú có thể tự mình mang đi.

Bí thư chi bộ thôn và chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ sợ Chu Tú Tú bị khó xử nên tới đây muốn giúp cô cùng nhau đi, hai người nghĩ rằng nếu như Trương Liên Hoa muốn gây ầm ĩ vậy lúc đó bọn họ còn có thể hỗ trợ trò chuyện được.

Nhưng thật sự không nghĩ tới, cho đến khi Chu Tú Tú phải đi mà Trương Liên Hoa vẫn luôn ung dung thản nhiên như vậy.

Đang lúc mọi người còn đang thắc mắc thì Trương Liên Hoa đột nhiên nói: “Nếu như cô một hai phải đi vậy thì tự một mình đi thôi. Tiểu Niên, Tiểu Uyển là người của nhà họ Bùi chúng tôi, hai đứa đó sẽ theo tôi cùng nhau sinh sống.”

Dừng một chút, bà ta lại nói thêm: “ Nhưng mà hai đứa nó ăn uống không tốt, lúc ăn cơm còn không chịu nghe lời, đến lúc đó nếu như chúng nó đói lả ra đấy cô cũng đừng có trách tôi.”

Chu Tú Tú nhăn mày lại, hai đứa nhỏ này ngoan ngoãn vô cùng, lúc ăn cơm sao có thể không nghe lời được? Rõ ràng là bọn họ không muốn để cho bọn nhỏ ăn!

Trương Liên Hoa thấy cô bực dọc, trong lòng bà ta lại cực kỳ vui sướng, trên mặt không khỏi mang theo ý cười.

Bùi Nhị Xuân làm bộ dáng giống như lười lo chuyện bao đồng, chị ta trợn trắng mắt ngồi trên chiếc ghế dài tiếp tục đóng giày.

Đổng Hoà Bình lại không bình tĩnh được như chị ta, anh ta đè thấp giọng nói: “Chúng nó phải đến mười mấy năm nữa mới có thể đi làm công được, hiện tại ở đây để chúng ta nuôi ăn uống miễn phí chắc? Vẫn không nên giữ hai bọn nó ở lại.”

“Không nghe thấy mẹ nói sao? Không cho chúng nó ăn no.” Bùi Nhị Xuân lười biếng nói.

“Vậy cũng không được, kể cả không cho chúng nó ăn no, chẳng lẽ không cho chúng nó ăn luôn sao? Tích lũy cả tháng, đến lúc đó nhà chúng ta …”

“Đừng nói nữa.” Bùi Nhị Xuân không kiên nhẫn cắt đứt lời anh ta, chị ta tức giận nói.

“Dù sao hai đứa chúng nó cũng là con do em trai em sinh ra, ăn ở trong nhà thì bằng mấy miệng ăn? Anh ăn nhiều như vậy, chúng nó có so đo với anh hay không!”

Đổng Hòa Bình nghẹn lời, anh ta là đàn ông ở trong nhà, đi làm công rồi còn không đủ cho mình ăn sao?

Hai vợ chồng nhỏ giọng nói vài câu, cuối cùng cũng không ra được nguyên cớ gì. Trong lòng Đổng Hoà Bình nghẹn một cục tức, hiện tại anh ta chỉ hy vọng Chu Tú Tú không đồng ý cho hai đứa nhỏ ở lại đây.

Dù sao thì mấy ngày hôm nay Chu Tú Tú rất quan tâm tới hai đứa nhỏ này, anh ta có thể nhìn ra được, bởi vậy hiện tại cũng không thấy việc này có gì khó khăn.

“Thím à, thím làm như vậy là không phúc hậu đâu. Đồng chí Tú Tú tuy rằng ra ở riêng nhưng nhà ở cũng chỉ ngay dưới thôn, nếu như thím nhớ cháu nội lúc nào cũng có thể bảo cô ấy mang hai đứa nhỏ trở về.” Giang Quốc Phương nói.

Nhạc Hoa Bình cũng gật đầu cười nói: “ Đúng là như vậy, thím cũng đã nhọc lòng hơn nửa phần đời rồi, vẫn nên hưởng phúc đi thôi. Nuôi trẻ con mệt lắm, cứ để cho mẹ nó đưa bọn nhỏ đi đi.”

Cán bộ trong thôn ôn tồn khuyên bảo là vì muốn hoà giải đi mâu thuẫn này.

Nhưng không nghĩ tới Trương Liên Hoa lại làm ra bộ dáng bất đắc dĩ: “Mấy người cho rằng tôi không muốn hưởng phúc hay sao? Chủ yếu là hai đứa nhỏ này muốn theo tôi thôi. Nếu không cô hỏi chúng xem?"

Nhạc Hoa Bình nhìn hai đứa nhỏ trong góc nhà.

Bọn chúng đang mặc quần áo mới mà Chu Tú Tú làm cho, thoạt nhìn vừa sạch sẽ lại rất có tinh thần.

Đặc biệt là Tiểu Uyển, cô bé mặc váy, cánh tay cùng cẳng chân lộ ra như ngó sen, vừa nhìn đã thấy trắng trắng mềm mềm.

Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 71: Mâu thuẫn 7