Nhạc Hoa Bình cảm thấy thắc mắc, lúc trước hai đứa nhỏ này da vàng như nến, dáng vẻ bao giờ trông cũng đáng thương mà bây giờ đang là ngày hè oi bức, vậy mà giờ hai đứa nhỏ lại không giống như trước có thể trắng trẻo được thế này sao? Xem ra Chu Tú Tú cũng tốn không ít tâm tư lên hai đứa nhỏ.
“Hai đứa các cháu lại đây.” Nhạc Hoa Bình duỗi tay vẫy vẫy.
Tiểu Niên và Tiểu Uyển chậm rãi đi tới, cúi đầu bả vai rũ xuống, nhìn qua trông có chút mất mát nhưng lại không dám biểu hiện ra.
“Hai cháu muốn đi cùng mẹ hay là muốn ở lại sống cùng bà nội.” Nhạc Hoa Bình nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Niên mím môi im lặng ngẩng đầu lại nhìn Chu Tú Tú. Ánh mắt cậu bé rất khiếp đảm, hoàn toàn khác so với bộ dáng kiên định dũng cảm của ngày thường, ánh mắt sáng ngời nay cũng biến mất.
Không biết qua bao lâu, hai tay của cậu bé có chút co lại, rũ mi mắt xuống: “Ở với bà nội ạ.”
Nhạc Hoa Bình ngây ngẩn cả người, lại quay qua hỏi Tiểu Uyển: “Còn cháu?"
Tiểu Uyển đã sắp khóc, hai môi run rẩy, hốc mắt đều là nước, một lúc lâu sau mới dùng giọng nói đầy tủi thân: “Ở cùng anh trai ạ.”
Trương Liên Hoa cười như nở hoa, đắc ý nói: “ Tôi nói rồi, hai đứa nhỏ muốn đi theo tôi mà.”
Nhạc Hoa Bình và Giang Quốc Phương căn bản đều không nghĩ tới hai đứa nhỏ sẽ nói như vậy, quay đầu nhìn Chu Tú Tú.
Chu Tú Tú cũng có chút không ngờ tới, cô không để ý tới Trương Liên Hoa, lại duỗi tay vẫy vẫy: “Chúng ta nói chuyện nhé, về sau hai đứa cùng mẹ ở chung một nhà, mẹ sẽ kể chuyện cổ tích cho hai đứa nghe, hát đồng dao, cùng hai đứa chơi trò bắt mèo, hai đứa có thích không?”
Hai đứa nhỏ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt nhút nhát sợ sệt nhìn chằm chằm Chu Tú Tú.
Tròng mắt đen nhánh tràn ngập vẻ chờ đợi nhưng vẫn lộ ra tia cô đơn, mẹ nói chơi trò chơi, mà hai bọn nó thật sự rất thích.
Chu Tú Tú không bức bách hai đứa trẻ, chỉ cười dịu dàng lẳng lặng chờ đợi lựa chọn của bọn chúng.
“Chúng ta về nhà có được không?” Chu Tú Tú vươn tay, nhẹ giọng nói.
Hai đứa trẻ vẫn không lên tiếng.
Hai đứa vẫn không cảm thấy thân thiết với cô nên trong lòng vẫn còn mâu thuẫn sao? Cô không khỏi cảm giác trái tim mình đang trống rỗng.
Tiểu Niên liếc mắt quay đầu nhìn Trương Liên Hoa.
Ban ngày hai đứa bị bà nội hung hăng đánh cho một trận, bà ta nói nếu như không nghe lời cứ đòi đi theo mẹ, vậy thì bà ta sẽ đánh gãy hai chân chúng, cắt lỗ tai của chúng, đem chúng làm mắm nhắm rượu.
Hai đứa nhỏ rất sợ hãi.
Hai mắt Trương Liên Hoa híp lại lạnh lẽo, dừng một chút, bà ta lại cười nói: “Tú, nếu như cô thật sự không bỏ được con vậy thì đừng dọn đi nữa, làm một người mẹ phải biết suy xét cho con của mình chứ? Chủ nhiệm, bí thư chi bộ thôn các người nói xem có đúng không?”
Tiểu Uyến cắn môi ánh mắt trông mong nhìn Chu Tú Tú.
Chu Tú Tú do dự hồi lâu lại lần nữa hỏi: “Các con thật sự không muốn theo mẹ đi sao?”
Tiểu Niên và Tiểu Uyên lại nép mình đứng ở nơi đó lắc lắc đầu.
Dưới đáy lòng Chu Tú Tú than nhẹ.
Suy cho cùng hai đứa cũng không phải con cô sinh ra, tuy khoảng thời gian này cũng có cảm tình nhưng nói cho cùng, nhà này dù sao cũng là ngôi nhà chân chính có quan hệ huyết thống của hai đứa nhỏ, ở đây có bà nội và cô bác của hai đứa.
May mà trong sách miêu tả nhà này ngoại trừ nguyên chủ những người khác đều không đánh bọn nhỏ.
Hai đứa nhỏ ở chỗ này tóm lại cũng không đến nỗi quá mức thê thảm.
Nếu hai đứa vẫn muốn khăng khăng ở lại gia đình của mình vậy cô cũng không còn biện pháp nào, cô cũng không muốn miễn cưỡng chúng.
Thôi vậy, dù sao cô cũng đã cứu vớt được vận mệnh của Tiểu Uyển, cô cũng không cầu quá nhiều.
Tuy rằng trong lòng khổ sở nhưng cũng đã đến thời điểm buông tay.
Chu Tú Tú cúi đầu trầm ngâm một lát, lại ngẩng mặt lên vành mắt đỏ hoe: “Được rồi, sau này mỗi ngày mẹ sẽ đều tới đây thăm hai đứa.”
Cô nói xong rồi đứng lên, lại nói với Trương Liên Hoa: “ Tôi ở riêng là cái chắc rồi.”
Trương Liên Hoa nào ngờ Chu Tú Tú lại có thể quyết liệt như vậy, mà bà ta cũng không có cách nào bắt chẹt cô, cả người bà ta nhảy dựng khỏi băng ghế, giơ tay lên không cẩn thận làm rơi ly sứ.
Nước ấm nóng bỏng lập tức làm bàn tay bà ta sưng đỏ lên.
Chu Tú Tú lạnh lùng nhìn bà ta rồi xoay người rời đi.
Sau khi xoay người luôn cảm thấy mỗi bước đi đều gian nan, Chu Tú Tú yên lặng, cô nghĩ tới tiếng cười vui vẻ mà hai đứa nhỏ mang lại cho cô mấy ngày nay.
Cái mũi bất giác lại có chút chua xót.
Nhưng đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng khóc kìm nén.