Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 73: Không có trái tim 1

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tiếng khóc nức nở phía sau lúc cao lúc thấp, vô cùng ẩn nhẫn, nếu không phải chính tai nghe thấy, Chu Tú Tú không dám tưởng tượng đây là tiếng khóc của một đứa trẻ vô tri chưa tới bốn tuổi.

Bước chân của cô dừng lại, trái tim run lên, chậm chạp xoay người sang chỗ khác.

Tiểu Niên khóc, nước mắt to như hạt đậu từng giọt từng giọt rơi xuống, cái miệng nhỏ mím lại, dường như tuyệt đối không cho phép mình phát ra âm thanh.

Nhưng cảm xúc của người lớn còn khó có thể tự kiểm soát, chứ đừng nói đây chỉ là một đứa trẻ. Đối diện với ánh mắt của Chu Tú Tú, cuối cùng Tiểu Niên cũng không chịu nổi tủi thân, hai tay che mặt, ngón tay ngắn ngủn che kín mít đôi mắt xinh đẹp.

Thấy một màn này, Giang Quốc Phương và Nhạc Hoa Bình kinh ngạc không thôi.

Từ trước đến nay Tiểu Niên luôn kiên cường, không khóc không ồn ào, ngoan ngoãn không giống như những đứa trẻ ở độ tuổi này. Nếu đứa bé này thật sự nguyện ý ở cùng bà nội, cần gì phải khóc như vậy?

Cả người Trương Liên Hoa cứng đờ, đáy mắt hiện ra một chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn vui vẻ nói: "Trẻ con đúng là trẻ con, biết mẹ nó không cần nó nữa, sao có thể không khóc được?"

Nghe nói như vậy, khóe miệng Tiểu Uyển cũng mím lại, buồn bã cúi đầu, bàn tay nhỏ mất tự nhiên không biết để đâu, cẩn thận kéo góc váy của mình.

Không phải mẹ không cần bọn nó, chỉ là bọn nó không thể đi theo mẹ mà thôi...

"Được rồi, được rồi, khóc cái gì? Mẹ chúng mày là một người không có trái tim, sau này đi theo bà nội, bà sẽ không bạc đãi các cháu." Trương Liên Hoa cười gượng tiến lên trước:

"Đi thôi, bà nội dẫn hai đứa đi ngủ."

Trương Liên Hoa vừa nói, vừa đưa tay muốn nắm lấy cánh tay đứa trẻ, nhưng vừa nâng tay lên, Tiểu Niên đã hoảng sợ trốn về phía sau, cả người run rẩy, nhưng vẫn không quên bảo vệ em gái chặt chẽ.

Tiểu Uyển trốn trong lòng anh trai, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch.

"Bà từng đánh bọn trẻ?" Âm thanh của Chu Tú Tú đột nhiên cao lên.

Trương Liên Hoa liếc cô, tức giận nói: "Cút nhanh đi."

Nhưng bà ta vừa dứt lời, Chu Tú Tú đột nhiên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vén quần áo của Tiểu Niên lên trên.

Vết thương xanh tím ghê người hiện ra trước mắt Chu Tú Tú, Tiểu Niên trốn ra sau, nắm chặt góc áo của mình, đầu nhỏ rũ xuống, giống như làm sai chuyện gì.

Trương Liên Hoa suốt ngày nói Tiểu Niên là cháu trai cưng của bà ta, vậy mà còn ra tay tàn nhẫn như vậy, có thể tưởng tượng được vết thương trên người Tiểu Uyển càng nghiêm trọng đến thế nào.

Sau khi xuyên qua đây, cô dốc lòng chăm sóc Tiểu Niên và Tiểu Uyên, hy vọng nuôi bọn chúng thật tốt, bất kể là thân thể hay là tâm hồn, đều không có chút khói mù nào.

Nhưng cô sai rồi, ở trong căn nhà như đầm rồng hang hổ này, bọn chúng rất khó để an ổn trưởng thành.

Thấy vết thương trên người Tiểu Niên, Nhạc Hoa Bình lập tức hiểu rõ tất cả. Tuy rằng trong thôn lạc hậu nghèo khó, nhưng có nhà ai mà không che chở con mình thật tốt, sao mà nỡ đánh được?

Vẻ mặt chị ta nghiêm lại: "Thím, thím định giải thích thế nào?"

Vẻ mặt Trương Liên Hoa thay đổi, thầm mắng Chu Tú Tú xen vào việc của người khác, ngoài mặt thì giả vờ như không sao cả, nói: "Chủ nhiệm Nhạc, da trẻ con non nớt, nhẹ nhàng chạm một cái là đã có vết bầm tím, cái này cũng không thể trách tôi."

Da mặt người này còn dày hơn cả tường thành, tâm địa cũng đen, đến nước này rồi vậy mà vẫn chỉ hai tay ra, giả vờ như không có việc gì, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tranh chấp với bà ta cũng không có ý nghĩa gì, nhưng chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.

Chu Tú Tú bế Tiểu Niên lên, ôm chặt cậu bé: "Tiểu Niên, cùng mẹ về nhà."

Tiểu Niên ngẩn ra, đôi mắt tròn mở to, không thể tin được nhìn cô, lại cẩn thận nhìn Trương Liên Hoa.

Tiểu Uyển ngẩng đầu, muốn nói nhưng không dám nói, lại cúi đầu nghịch tay tiếp.

"Tiểu Uyển cũng đi theo mẹ." Chu Tú Tú nói thêm.

Trên mặt Tiểu Uyển lập tức hiện ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đưa tay nắm lấy lòng bàn tay Chu Tú Tú, lúm đồng tiền nhạt tràn đầy ý cười.

Chu Tú Tú cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, duỗi cánh tay, trực tiếp bế Tiểu Uyên lên.

Trương Liên Hoa mắng: "Đồ khắc chồng, khắc c.h.ế.t con trai tôi, bây giờ còn định khắc cả cháu tôi? Đặt chúng nó xuống ngay cho tôi, hai đứa trẻ phải ở nhà, không được đi đâu cả!"

Bí thư chi bộ thôn nhìn điệu bộ này, cũng biết Trương Liên Hoa không thật sự yêu thương hai đứa bé, lập tức nói: "Thím à, đứa trẻ muốn theo mẹ, để cho bọn họ..."

Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 73: Không có trái tim 1