"Không được! Chúng nó nói muốn đi theo tôi, nếu không các người hỏi lại lần nữa đi?" Trương Liên Hoa lạnh lùng nói.
Tiểu Niên sợ tới mức run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ Chu Tú Tú, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh nhìn bốn phía.
"Đừng sợ." Chu Tú Tú nhẹ giọng nói bên tai cậu nhóc một câu, sau đó quay đầu nói.
"Đừng có không nói lý với tôi, đứa bé là con của tôi, tôi muốn đưa đi thì đưa đi, không ai được phép bàn tán. Cho dù là bà nội ruột của đứa bé cũng không được!"
Không thể nghi ngờ, lời nói của Chu Tú Tú làm hai đứa bé thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ trước tới nay, bọn nó luôn bị ghét bỏ, không ai thật lòng đối xử tốt với bọn nó, chưa từng có.
Tiểu Niên và Tiểu Uyển lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, từ lâu đã quên thế nào gọi là khóc nháo, thế nào là làm nũng, nhưng bây giờ, Chu Tú Tú lại vươn tay ngay thời điểm bọn nó bất lực nhất, ôm bọn nó vào ngực.
Lúc Chu Tú Tú rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không để lại cho cái nhà này.
Trương Liên Hoa vừa khóc vừa mắng ở phía sau, cuối cùng trực tiếp ngồi trên mặt đất, điên cuồng làm loạn.
Nhưng ai thèm để ý tới bà ta? Cùng với tiếng khóc lóc om sòm, Chu Tú Tú từng bước đi tới cuối thôn.
Hai đứa bé nhẹ nhàng nắm góc áo cô, một tấc không rời đi theo cô, dường như bước chân của bọn nó đã trở nên nhẹ nhàng hơn, trên khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, là vì vừa nãy khóc, vẫn không ngừng nấc lên.
Hoàn cảnh của nhà tranh ở cuối thôn đương nhiên không được tốt lắm, nhưng lúc này cuối cùng cũng yên ổn lại, tim Chu Tú Tú mới rơi về chỗ cũ.
Nhớ đến vừa nãy suýt nữa thì đã để lại hai đứa trẻ ở bên cạnh Trương Liên Hoa, Chu Tú Tú nghĩ mà thấy sợ, cô kéo Tiểu Niên và Tiểu Uyển tới trước mặt mình.
"Bị bà nội đánh, tại sao không nói?" Chu Tú Tú dịu dàng hỏi.
Tiểu Uyển chỉ biết nói những câu đơn giản, có đôi khi sốt ruột, tuy âm thanh vẫn trong trẻo, nhưng lời nói lại trở nên ấp úng.
Về phần Tiểu Niên, cậu bé trưởng thành hơn so với Tiểu Uyển, bởi vì những chuyện trải qua trong quá khứ nên càng thêm ít nói, có khi cả buổi cũng không thấy lên tiếng.
Chu Tú Tú cho đủ kiên nhẫn và thời gian, cười cổ vũ: "Nói ra những gì mình nghĩ, mẹ chờ các con."
Có lẽ cuối cùng cũng cảm giác được bản thân đã an toàn, thỉnh thoảng Tiểu Niên và Tiểu Uyển lại nhảy ra một câu, nói ra hết chuyện xảy ra trong hai ngày nay.
Sau khi sắp xếp lại những lời này, Chu Tú Tú không rét mà run.
Chu Tú Tú không ngờ, hóa ra lòng người có thể ác độc đến mức này.
Đã như vậy, cô cũng không cần khách khí nữa.
Đêm đầu tiên ở nhà mới, Chu Tú Tú đã có đủ cảm giác thân thuộc. Hai đứa trẻ sợ hãi hai ngày nay, Chu Tú Tú ôm bọn nó cả đêm, đợi đến khi bọn nó ngủ, cũng không buông tay ra.
Sau khi bọn trẻ ngủ say, ấn đường dần dần buông lỏng, cánh tay và bắp chân cũng chầm chậm giãn ra.
Quần áo của Tiểu Niên ngắn, không cẩn thận bị vén lên trên, cái bụng nhỏ trắng bóng vốn rất đáng yêu, nhưng vết bầm tím phía trên lại rõ rệt như thế.
Chu Tú Tú rũ mắt xuống, lúc này đây, không thể để Trương Liên Hoa thoải mái như vậy nữa.
Sáng hôm sau, tiếng kèn chói tai vang vọng khắp mỗi ngôi nhà trong thôn.
Chu Tú Tú dụi mắt, sau khi sửa soạn bản thân thật tốt, dẫn hai đứa trẻ ra cửa.
Tiểu Niên và Tiểu Uyên ngủ rất ngon, lúc này thoạt nhìn có hơi ngốc, trông rất đáng yêu.
Chu Tú Tú cười xoa mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ, giúp bọn nó tỉnh táo một chút: "Trong thôn mở đại hội, mẹ đưa các con lên ủy ban thôn chơi trước, rồi dẫn các con đến nhà bà ngoại sau có được không?"
Chu Tú Tú phải đi làm, trong căn tin có lửa có dao, quá nguy hiểm, mang bọn trẻ theo bên người thì không thực tế lắm.
Cũng may người nhà họ Chu rất thích hai đứa trẻ, trước khi cô nghĩ ra cách, để bọn trẻ đến đó ở đó tương đối an toàn.
Nhà bà ngoại có trống bỏi, lần trước Tiểu Niên và Tiểu Uyển vô cùng thích, bây giờ nghe nói có thể đi, vui đến mức hai mắt đều sáng lên.
Vất vả mãi mới thu xếp xong cho bọn trẻ, Chu Tú Tú đi theo dân làng tới đại hội.
Đại hội mở ở trên bãi đất trống bên ngoài ủy ban thôn, dân làng xếp thành hàng, bí thư chi bộ thôn và ông trưởng thôn cầm loa trong tay, thay phiên nhau báo cáo tình hình thu hoạch trong thời gian này và sắp xếp sau này.
Đợi đến khi đọc bản thảo xong, bắt đầu nói đến vấn đề mọi người chú ý.
"Thanh niên trí thức đến thôn hỗ trợ phát triển xây dựng, tất cả mọi người trong thôn chúng ta đều rất hoan nghênh. Nhưng nếu thanh niên trí thức gây thêm phiền phức, chúng ta cũng tuyệt đối không thể nhân nhượng!"
Giọng điệu của Giang Quốc Phương nghiêm túc mà hăng hái, nói tới đây, dừng một lát, ánh mắt sắc bén đảo qua người dân và thanh niên trí thức phía dưới.