Trương Liên Hoa ngày càng khóc thê thảm, nước mắt theo nếp nhăn trên mặt chảy xuống, lại tiếp tục nói: "Mọi người đừng nói nó nữa, người trẻ tuổi không muốn quan tâm đến sống c.h.ế.t của bà già này, tôi cũng không thể lấy dây thừng trói nó về."
"Khốn kiếp!" Một bà lão xì một hơi: "Vậy trói cô ta về đi! Trong nhà này không có đàn ông, cô ta làm đàn bà còn có chủ kiến lớn như vậy? Cho vài cái bạt tay là im lặng lại ngay!"
Những âm thanh này vang lên, một trận lại một trận, không ai thèm kiêng kỵ Chu Tú Tú. Nếu được, bọn họ ước gì có thể đánh cô một trận mới thoải mái.
Thấy một màn này, trong lòng Trương Liên Hoa đắc ý không thôi, dùng ánh mắt người thắng cuộc nhìn Chu Tú Tú.
Nhưng mà, lúc bà nghĩ Chu Tú Tú nhất định sẽ bị mắng, Chu Tú Tú lại đột nhiên xuyên qua đám người, đi lên phía trước.
"Trưởng thôn, bí thư, tôi cũng có chút chuyện muốn nói." Cô nghiêm mặt nói.
Giang Quốc Phương ngẩn người, liếc mắt nhìn trưởng thôn.
Hai người tỏ vẻ đồng ý.
Chu Tú Tú nhận lấy loa.
Dưới đài là quần chúng đông nghịt, ánh mắt Chu Tú Tú chậm chạp đảo qua, rơi vào trên mặt Trương Liên Hoa. Ánh mắt Trương Liên Hoa nhìn cô nhuộm ánh sáng thâm độc, dường như cho dù có c.h.é.m cô thành trăm mảnh cũng không hả giận.
Làm sao Chu Tú Tú để như vậy được?
Tuy hai đứa trẻ không phải do cô sinh ra, nhưng lòng người đều là thịt mọc ra, nghĩ đến hành động Trương Liên Hoa làm với bọn trẻ, nghĩ đến bọn trẻ phải chịu khổ, cô không chịu nổi.
Thôn này chính là xã hội nhân tình, tất cả mọi người đều có một khuôn mặt, sợ nhất chính là lời đồn vô căn cứ.
Tính tình Trương Liên Hoa cứng rắn, coi trọng thể diện hơn bất cứ điều gì, bà ta có thể là kẻ yếu, nhưng tuyệt đối không chấp nhận bị người ta chỉ trích phỉ nhổ.
Chu Tú Tú cầm loa, lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói: "Chuyện nhà mình, vốn không nên làm lỡ thời gian của mọi người. Nhưng nếu mẹ tôi nhất định phải lấy chuyện trong nhà lôi ra nói, vậy tôi cũng không lo lắng việc xấu trong nhà có thể bị truyền ra ngoài hay không."
Âm thanh của cô vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, rủ rỉ nói, không giống như đang nổi giận, ngược lại là lấy lý lẽ làm phục người khác.
"Cũng bởi vì biết tôi muốn ở riêng nên mẹ đánh mắng bọn trẻ, muốn bọn nó ngăn cản tôi ra ở riêng." Cô… cô xuống đây cho tôi!" Giọng Trương Liên Hoa the thé.
Có người ồn ào đứng lên: " Tôi không tin! Tính tình bà Trương rất phúc hậu, không phải là người sẽ đánh trẻ con!"
Chu Tú Tú lạnh lùng cười, lớn giọng nói: "Ngày hôm qua lúc chia nhà, chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ và bí thư Giang đều có mặt, tận mắt nhìn thấy vết thương trên người đứa trẻ. Nếu mọi người không tin thì có thể hỏi họ.”
Khuôn mặt già nua của Trương Liên Hoa cứng đờ.
Đánh trẻ con không phải là chuyện bình thường à? Sao cô ta phải nói ở trước mặt mọi người!
"Đánh đòn thì con mới ngoan, có hiếu được, trẻ con không nghe lời, đánh thì thế nào?" Trương Liên Hoa nói.
Cũng có người phụ họa theo bà ta: " Đúng vậy, mỗi lần cháu trai lớn nhà tôi nghịch ngợm, tôi cũng đánh nó."
"Bà ta tay đ.ấ.m chân đá với hai đứa trẻ, thậm chí lúc tôi đi làm còn đe dọa bọn nó, nói nếu bọn nó mà đi theo tôi, bà ta sẽ cắt tai, cắt mũi bọn nó."
Chu Tú Tú không để ý tới những bàn luận phía dưới, lại tiếp tục nói: "Không chỉ đánh chửi, Tiểu Niên và Tiểu Uyển còn nói với tôi, mấy ngày nay, chỉ cần tôi ra ngoài, bà ta sẽ không cho bọn nó ăn cơm, khát cũng không cho uống nước. Đứa trẻ còn nhỏ, tôi cực khổ nuôi bọn nó lớn lên, nhưng bà ta lại lòng dạ ác độc muốn bọn nó c.h.ế.t đói c.h.ế.t khát."
Nói xong, hốc mắt cô phiếm hồng, giọng nói nghẹn ngào: "Ở riêng vốn là chuyện rất thường tình, các cô, dì phía dưới, khi còn trẻ sinh hoạt ở nhà chồng, tôi không tin các người không muốn ở riêng. Trước khi ở riêng, tôi đã nói là sẽ thường xuyên dẫn hai đứa trẻ trở về, về vấn đề phụng dưỡng mẹ, tôi cũng sẽ tận lực thay thế Hi Bình. Tôi làm như vậy còn chưa đủ sao?”
Mọi người ai cũng đồng tình với kẻ yếu, Chu Tú Tú nói xong những lời này, người phía dưới không khỏi lung lay.
Ai cũng tưởng Trương Liên Hoa là người nhân hậu, nhưng không ngờ biết người, biết mặt nhưng không biết lòng, bà ta lại làm chuyện ác độc ở sau lưng như vậy. Hai đứa bé nhà bọn họ không khóc không nghịch ngợm, khiến người ta yêu thích, thế mà bà ta lại đối xử với bọn nó như thế!