Xe từ từ dừng ở đường núi phụ cận thôn Thứu Sơn, thím bên cạnh xuống cùng một chỗ với Chu Tú Tú, giúp cô xách đồ một lúc, mãi đến khi đi đến chỗ quẹo mới nói tạm biệt với cô.
Chu Tú Tú tranh thủ thời gian về nhà, định cất đồ rồi đi đón bọn trẻ, nhưng không ngờ mới đi đến cửa thôn đã nhìn thấy hai bé con đang chạy về phía mình.
Tiểu Uyển chạy rất nhanh, mái tóc bị gió thổi bay, lộ ra cái trán trơn bóng.
"Mẹ!" Vừa nhìn thấy Chu Tú Tú, cô bé lập tức kêu lên, hai mắt cong lên, tươi cười xán lạn.
Sau khi Tiểu Uyển chạy tới, Tiểu Niên cũng cất bước nhỏ đuổi theo, cậu bé điềm tĩnh hơn em gái rất nhiều, giống như một người đàn ông nhỏ, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, khóe miệng không nhịn được vui sướng.
Nụ cười của bọn trẻ có thể chữa lành cho người khác, một ngày mệt mỏi của Chu Tú Tú lập tức bị quét sạch, buông cái túi của hợp tác xã cung tiêu xuống, mở hai tay ra.
Thân thể nhỏ nhắn mềm mại đ.â.m thẳng vào trong n.g.ự.c Chu Tú Tú.
"Hai cái đứa này, mẹ đã nói là ở lại nhà bà ngoại ăn cơm, lại khăng khăng đòi về." Trong miệng Miêu Lan Hương oán giận, nhưng trên mặt lại chứa ý cười, lúc đi tới còn nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Niên và Tiểu Uyển.
Chu Tú Tú cười đứng lên: "Không sao, con mua gạo và đồ ăn rồi, đến nhà con ăn cơm tối đi ạ."
Miêu Lan Hương giúp Chu Tú Tú xách bát đũa và gia vị cô mới mua về, cái khác thì không nói, chỉ riêng cái can dầu kia đã nặng muốn chết.
Miêu Lan Hương lải nhải suốt dọc đường, bảo Chu Tú Tú phải có tiền tiết kiệm, cô nghe tai trái đi vào, tai phải đi ra, trên miệng đồng ý vô cùng sảng khoái.
Thấy vậy, Miêu Lan Hương không nhịn được cười: "Tú à, mẹ cảm thấy con không giống trước kia nữa."
Chu Tú Tú cứng đờ, giả bộ như không thèm để ý: "Không giống chỗ nào ạ?"
"Thích cười, đối xử với hai đứa bé cũng tốt hơn." Bà dừng một chút, giọng điệu dịu dàng.
"Như bây giờ mới tốt, thấy con nghĩ thông suốt, trong lòng mẹ cũng thoải mái."
Chu Tú Tú bật cười, đẩy bà đi về phía cuối thôn: "Được rồi, thoải mái là tốt rồi, theo bọn con về nhà nào, con nấu món ngon cho mẹ ăn."
Tiểu Niên và Tiểu Uyển thấy mẹ đẩy bà ngoại đi, cảm thấy vô cùng mới lạ, bàn tay nhỏ bé học theo dáng vẻ của Chu Tú Tú muốn đẩy lưng Miêu Lan Hương, khổ nỗi vóc dáng quá nhỏ, kiễng mũi chân cũng không thể chạm tới được, chỉ đành ôm chân bà.
Dáng vẻ học theo người khác này vừa buồn cười lại vừa ngây thơ, Chu Tú Tú và Miêu Lan Hương bị chọc cười vui vẻ, giữa cánh đồng vang vọng tiếng cười nói vui vẻ của hai người lớn và hai đứa trẻ.
Đợi đến khi bóng người dần biến mất, Trần Thục Nhã mới u ám đi ra từ phía sau bờ ruộng.
Trên mặt của cô ta dính một đống cỏ dại, còn đ.â.m vào mũi.
"Hắt xì." Cô ta hắt xì, oán hận sờ hai má, phủi cỏ dại xuống.
Cô ta không ngờ Chú Tú Tú xuyên qua lại là một nhân vật lợi hại như vậy.
Chỉ ngắn ngủi vài ngày, chính cô ta thì biến cuộc sống thành nát bét, Chu Tú Tú ngược lại thích ứng rất nhanh.
Người mẹ hay cằn nhằn, bọn trẻ ngay cả ăn cơm, tắm rửa cũng phải có người giúp đỡ... Cô ta muốn vứt bỏ, thế mà Chu Tú Tú lại tiếp nhận toàn bộ, thoạt nhìn còn rất thích thú.
Trần Thục Nhã cắn răng, ánh mắt âm u như một lưỡi d.a.o sắc bén có thể g.i.ế.c người trong vô hình, mãi đến khi thấy thân ảnh bốn người họ dần biến mất, mới quay đầu lại.
"Cô đang nhìn gì vậy?" Vừa quay đầu lại, cô ta va vào một ánh mắt lạnh nhạt.
Đổng Hòa Bình từ ruộng trở về, xa xa nhìn thấy giữa ruộng có bóng người, lại đây tìm hiểu đến cùng. Nhưng mà anh ta không ngờ lúc này mình lại thấy Trần Thục Nhã.
Đối với Trần Thục Nhã, Đổng Hòa Bình vẫn có chút quyến luyến như cũ, nhưng anh ta không ngốc, đương nhiên đã mơ hồ ý thức được cô ta chỉ đang đùa giỡn mình mà thôi.
"Anh Hòa Bình." Trần Thục Nhã vừa nhìn thấy anh ta, viền mắt đỏ lên, giọng điệu trở nên mềm mại: "Em ở đây, là muốn nhìn anh từ ruộng về, em biết sau khi trải qua chuyện kia, anh giận em, nhưng trong lòng em vẫn luôn nhớ thương anh."
Trong lòng Đổng Hòa Bình, Trần Thục Nhã và Bùi Nhị Xuân hoàn toàn không giống nhau. Cô ta xinh đẹp dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng giống như lông vũ, chạm vào đầu quả tim anh ta, khiến lòng anh ta ngứa ngáy.
Còn Bùi Nhị Xuân? Cô ta chỉ biết nhớ tới mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, suốt ngày không phải nói nhà ai mới sinh con, thì chính là nhắc tới kẻ vô lại nào đó lại làm nhục người khác, thô tục không chịu nổi.
Khi còn nhỏ, gia cảnh của Đổng Hòa Bình cũng tạm được, có đi học mấy năm, đã nhìn Bùi Nhị Xuân không vừa mắt từ lâu, hiện giờ gặp được một đóa hoa như thanh niên trí thức Trần, không khỏi cảm thấy tâm trí bị xáo trộn.
"Trong lòng cô không có tôi." Đổng Hòa Bình cứng rắn nói.