Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 80: Hợp tác xã cung tiêu 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cô ta ngưỡng mộ anh, thích anh, cô ta có thể cảm nhận được năng lực và sự quyết đoán của anh, cũng bị cuốn hút bởi nó.

Đáng tiếc là anh không có tình cảm với cô ta, đây là sự thật không thể chối cãi được.

Tiêu Tiểu Phượng nhìn chằm chằm Bùi Hi Bình, xác nhận vẻ mặt của anh vẫn thờ ơ, xa cách như cũ, cố lấy hết can đảm: "Cha mẹ em đã điều tra được thân thế của anh rồi, nói là hôm nay sẽ nói với anh, buổi tối anh tới nhà em đi."

Bùi Hi Bình vốn định từ chối, nhưng lời chưa nói xong đã mắc kẹt lại ở cổ họng, thân thế của anh...

"Được rồi, phiền cha mẹ cô vậy." Bùi Hi Bình nói.

...

Lúc Chu Tú Tú lên xe, cô thật sự thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mua sắm ở tương lai, chỉ cần xác nhận trên điện thoại, ngày hôm sau sẽ được đóng gói, giao cấp tốc tới nhà, cô cũng không cần phải đi lại phiền phức, mùa hè còn bị phơi nắng tới tróc một lớp da.

Bây giờ cô mới nhận ra bản thân ở quá khứ đúng là có phúc mà không biết hưởng.

Chu Tú Tú xoa cổ chân đau nhức nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy buồn ngủ.

Xe cộng khởi động, chạy rong ruổi quanh thị trấn, từ từ đi về những con đường mà cô không nhận ra.

Giọng địa phương dày đặc quanh quẩn bên tai, hầu hết những người trở về thôn đều là những người đàn ông to lớn lao động chân tay trong thị trấn, cái mùi đó khiến Chu Tú Tú tỉnh táo lại, cô bất giác nhớ tới người đàn ông vừa rồi.

Anh đúng là một người tốt bụng, tuy có vẻ anh không nhiệt tình lắm, anh cứu Tiểu Uyển, thực sự đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Đáng tiếc là trong người cô không có tiền, nếu không cô đã cảm ơn bằng một phong bì lớn màu đỏ rồi.

Không biết tương lai có gặp lại anh hay không nữa?

Đúng rồi, anh tên là gì nhỉ?

Hình như là Bùi Hi Bình…

Chu Tú Tú uể oải nghĩ, đột nhiên trong lòng hoảng hốt, sắc mặt cũng chợt thay đổi.

Cô nhớ mang máng hình như chồng của nguyên chủ trong bộ truyện thời đại này tên là Bùi Hi Bình thì phải.

Cha của hai đứa trẻ còn sống ư? Không hợp lý, rõ ràng trong sách không đề cập tới mà.

Nhưng cái họ này rất hiếm thấy, không thể nào là cô nhớ nhầm được.

Trong lòng Chu Tú Tú hỗn loạn, lập tức đứng lên, nắm lấy tay cầm đi về phía cửa: "Bác tài, tôi muốn xuống xe."

"Chưa tới trạm, không thể xuống xe được." Người lái xe nhìn lên kính chiếu hậu trong xe.

Nếu lần này bỏ lỡ, không biết đến khi nào mới gặp lại anh được.

Ở nơi này, cô chính là chỗ dựa duy nhất của bọn trẻ, vậy nên cô không thể không gánh vác trách nhiệm chăm sóc bọn nó.

Nhưng nói đến cùng, bọn trẻ ở bên cha mẹ ruột mới là hạnh phúc nhất, nguyên chủ là người không đáng tin cậy, nhưng nếu cha của bọn trẻ vẫn còn sống, cô nên trả lại bọn trẻ cho anh.

Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, cô phải xác nhận thân phận thật sự của người đàn ông trước đã.

Chu Tú Tú vội vàng nói: "Bác tài, tôi có việc gấp thật, làm ơn cho tôi xuống xe đi."

Chu Tú Tú vội vàng nói: "Bác tài, tôi có việc gấp thật, làm ơn cho tôi xuống xe đi."

Nhân viên bán vé đứng dậy, cau mày, gân cổ nói: "Xuống cái gì mà xuống? Hành khách ở đây thì không có việc gấp à? Không dừng lại được, tới trạm tiếp theo rồi xuống!"

Những hành khách phía trước đang mơ màng buồn ngủ nghe vậy, cũng không khỏi ồn ào.

" Đúng vậy, đã trễ rồi, tôi còn vội về nhà ăn cơm vợ nấu đấy."

"Bớt lăn qua lăn lại một cách mù quáng đi, làm chậm trễ thời gian của chúng tôi."

"Mệt cả một ngày, còn gặp phải một người không có mắt nhìn, đúng là xui xẻo! Cô gái nhỏ sao lại không hiểu chuyện như vậy hả? Mau ngồi xuống đi!x

Những âm thanh mang theo giọng điệu oán trách truyền đến, một trận lại một trận, thấy Chu Tú Tú vẫn không nhúc nhích, một thím vừa nãy ngồi ở phía sau cô đưa tay kéo cô lại, đưa cô đến chỗ ngồi.

"Cô gái à, cháu muốn xuống làm gì?" Thím hỏi.

"Hình như lúc nãy cháu thấy một người …" Vẻ mặt Chu Tú Tú không chắc chắn: "Bạn."

Thím vui vẻ nói: "Cháu trông thấy cũng vô ích thôi, chiếc xe chạy nhanh như vậy, chờ tới lúc cháu đi xuống thì làm gì còn thấy ai nữa! Cháu lại mang theo người nhiều đồ đạc như vậy, một lát trời tối lại không có xe để về! Đừng làm khổ mình nữa, lần sau còn có thể gặp lại."

Thím ấy nói đúng, khoảng cách bọn họ tách ra đã được một lúc rồi, cô không biết đối phương sẽ đi đâu, cũng không thể xác định người đó có phải là ba của bọn trẻ hay không, tùy tiện đi tới, có lẽ cũng chỉ như công dã tràng*.

*Công dã tràng: ý chỉ làm những việc khó nhọc nhưng lại vô ích.

Huống chi, nếu anh thật sự là cha của bọn trẻ, không có lý do gì phải giả vờ như không biết cô.

Dù sao thì anh nhìn có vẻ rất chính trực.

Chu Tú Tú chỉ có thể gật đầu, nhưng trong lòng đã gieo xuống mầm mống nghi ngờ.

Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 80: Hợp tác xã cung tiêu 3