Chờ người đi xa, Chu Tú Tú cảm thấy hơi buồn cười, ngẩng đầu thản nhiên nói: "Còn phải là người trong thành phố mới nói được cô ta."
"Không ngờ tính cách của cô lại nóng nảy như vậy, nhìn bề ngoài còn tưởng là một người mẹ dịu dàng đấy." Anh nói.
Chu Tú Tú bật cười: "Đó là anh chưa từng gặp phải hoàn cảnh như tôi, nếu gặp giống tôi, thì có dịu dàng đến đâu cũng phải trở thành người phụ nữ đanh đá thôi."
Nhưng cô mới nói được một nửa, tầm mắt dừng lại, cẩn thận nhìn chằm chằm đối phương: "Hình như trông anh hơi quen quen."
Hình như là người đàn ông lần trước đưa Tiểu Uyển đến đồn cảnh sát.
"Vừa vặn còn đúng 5kg gạo nếp, hai người mỗi người 2,5kg." Nhân viên bán hàng đi ra, bĩu môi, ném gạo đã được cân lên quầy, duỗi tay thu phiếu lương thực.
Có lẽ là vừa rồi ăn thiệt, lúc này cô ta không tìm Chu Tú Tú gây phiền phức nữa, cúi đầu cầm một cuốn sổ nhỏ, hình như đang ghi chép sổ sách.
Chu Tú Tú vội vàng trở về, cũng lười gây sự, cầm gạo bước đi, túi lớn túi nhỏ, xách đến luống cuống tay chân, thở dài một hơi.
"Để tôi." Bùi Hi Bình mở miệng, cũng không đợi cô từ chối, trực tiếp nhận lấy mấy cái túi trong tay cô.
Chu Tú Tú liếc nhìn anh, thầm nghĩ người này đúng là thân sĩ, cười nói: "Lần trước nhờ có anh, nếu không con gái tôi đã bị lạc mất, cám ơn anh."
"Dưới tình huống như vậy, bất kì ai cũng sẽ giúp đỡ thôi." Bùi Hi Bình đi ra khỏi cửa hợp tác xã cung tiêu trước, đứng ở bên ngoài chờ cô, tiếp tục nói: "Đứa bé có bị thương không?"
"Chỉ bị sợ hãi thôi, về nhà dỗ dành một chút là không có việc gì." Chu Tú Tú cười.
Có rất nhiều người ở bên ngoài hợp tác xã cung tiêu, Chu Tú Tú và Bùi Hi Bình đi cạnh nhau, thấy có xe đạp vội vàng lướt nhanh qua người cô, anh lập tức đổi vị trí, giúp cô che chắn.
Trong suốt quá trình, anh rất có chừng mực, mặc dù tới gần, nhưng vẫn duy trì khoảng cách, không khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Ở thôn Thứu Sơn, cô đã gặp qua không ít đàn ông, có người ít nói, có người miệng lưỡi trơn tru, nhưng lại không ai có khí chất chín chắn và sạch sẽ như anh.
Dựa vào ngoại hình và cách nói chuyện này, nếu xuyên tới tương lai tham gia chương trình tuyển chọn, chắc chắn có thể hấp dẫn được một làn sóng mê muội.
" Tôi đi hướng bên kia, đưa cho tôi đi." Chu Tú Tú nhận lấy túi ở trong tay anh: "Cám ơn anh."
Bùi Hi Bình không kiên trì nữa, chỉ liếc nhìn cô. Lúc cô nói chuyện, giọng điệu hào phóng, thản nhiên tươi cười, dường như sự dịu dàng nhã nhặn được tỏa ra từ tận trong xương tủy của cô.
Loại cảm giác này hoàn toàn khác với lúc nãy khi cô nghiêm mặt dạy dỗ người khác ở hợp tác xã cung tiêu.
Có lẽ mỗi người mẹ đều có hai mặt, một mặt cứng rắn, nhưng cũng có một mặt mềm mại.
" Tôi đi trước." Lúc Chu Tú Tú xoay người nói tạm biệt, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó: " Đúng rồi, đã gặp mặt hai lần mà tôi còn chưa biết tên của anh."
"Bùi Hi Bình." Anh khẽ nói: "Còn cô thì sao?"
Gió nhẹ thổi qua gò má Chu Tú Tú, cuốn theo tóc của cô, cô theo bản năng mà lập tức nói: " Tôi là Chu Tú Tú."
"Được rồi, hẹn gặp lại." Chu Tú Tú không có đồng hồ, chỉ có thể tính thời gian bằng cách nhìn mặt trời mọc và lặn, cô đoán bây giờ đã không còn sớm, không thể để lỡ thời gian nữa, vội vàng chạy lên xe ngồi.
Mà lúc này, Bùi Hi Bình đứng tại chỗ, lông mày hơi nhíu lại.
Chu Tú Tú, cái tên này hơi quen tai.
Lúc trở về đơn vị, mọi người đang chuẩn bị tan tầm, vừa nhìn thấy anh xuất hiện, Tiêu Tiểu Phượng hoạt bát đi tới: "Anh Hi Bình, anh đi đâu vậy?"
Ánh mắt dừng lại trên túi gạo nếp trong tay anh, cô ta nhăn mũi: "Gạo nếp ăn không ngon, anh mua về làm gì? Dù sao trong đơn vị cũng có căn tin mà, buổi tối tới căn tin ăn là được rồi, ăn chán thì đến nhà em, ngày nào ba mẹ em cũng nói muốn nấu món ngon cho anh ăn đấy."
Bên cạnh có không ít công nhân âm thầm hướng tầm mắt về phía này, nhưng âm thanh của cô gái nhỏ trong trẻo lại vang dội, lúc nói chuyện cũng không sợ người ta nghe thấy, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
"Không cần làm phiền xưởng trưởng Tiêu và mẹ cô đâu." Anh nói.
"Không phiền chút nào hết." Ánh mắt Tiêu Tiểu Phượng trong suốt, cười nhạt: "Tan tầm đến nhà em ăn cơm nha."
Tiêu Tiểu Phượng đỏ mặt nhìn anh, đơn thuần mỉm cười.
Mọi người ai cũng nói, có thể được cô xem trọng, đó là phúc của anh.
Dù sao anh cũng chẳng có gì, sau khi bị thương nặng được nhà họ Tiêu nhặt được, ngay cả công việc và chỗ ở cũng được nhà họ sắp xếp cho, nếu có thể cưới được con gái ưu tú của nhà họ Tiêu, không phải là có phúc lớn sao?
Nhưng mà cô ta không nghĩ như vậy.