Đây là lần đầu tiên Chu Tú Tú đến hợp tác xã cung tiêu.
Chỗ này có quy mô không nhỏ, các loại hàng hóa được bày trên kệ vuông bằng gỗ.
Các nhân viên bán hàng ai nấy đều đang xụ mặt, vừa nhìn thấy cô đi vào, thản nhiên liếc mắt đánh giá, rồi lại cúi đầu làm việc của mình.
Chu Tú Tú đi ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, không có thời gian để trì hoãn, cô sờ tiền trong túi, đáy lòng yên tâm lại, bắt đầu suy nghĩ xem trong nhà còn thiếu thứ gì.
Một lớn hai nhỏ trong nhà đều phải ăn cơm, chắc chắn là phải mua củi gạo dầu muối, bếp lớn thì bên ngoài nhà tranh có, mua thêm mấy cái bát đũa nữa, trở về là có thể nấu cơm.
Chu Tú Tú vẫn giữ thói quen trước khi xuyên qua, lúc tiêu tiền thì mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, cũng may số tiền hiện tại có thể chịu nổi được, chuẩn bị hết mọi thứ dùng để ăn cơm, cũng chỉ mới tốn hai tệ mà thôi.
Một người ra ngoài, mang những thứ vụn vặt này về tương đối khó khăn, Chu Tú Tú kiềm chế dục vọng mua sắm của mình, cuối cùng đi tới quầy thực phẩm.
"Có gạo không?" Chu Tú Tú hỏi.
Nhân viên bán hàng trong quầy không thèm ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Muốn gạo gì thì nói rõ ràng, đừng để tôi phải hỏi thêm một câu. Gạo nếp hay gạo tẻ?"
Gạo tẻ quý, giá trị cao hơn gạo nếp gấp mấy lần, trong người Chu Tú Tú có phiếu lương thực, nhưng đấy là tiền trợ cấp được phê duyệt trước đó còn dư, dùng hết sẽ không còn nữa. Mặc dù hiện tại không phải là một năm mất mùa, mọi người không đến mức đói, nhưng cũng ăn không ngon.
Vẫn nên để dành phiếu lương thực phòng trường hợp bất ngờ thì hơn, do dự một lúc, cô nói: "Gạo nếp."
Nhân viên bán hàng ngước mắt lên nhìn cô: "Gạo nếp hết rồi, ngày mai cô lại đến đi."
Chu Tú Tú sững sờ.
Mấy ngày nay có tình huống đặc thù, cô đã xin đội trưởng nghỉ vài lần, nếu ngày mai còn xin nghỉ đi mua gạo nữa, đừng nói là đội trưởng, ngay cả các thành viên khác cũng không cho cô sắc mặt tốt.
"Có thể phiền cô xem lại trong kho giúp tôi không? Tôi sống ở nông thôn, lên trấn một chuyến cũng không dễ dàng, ngày mai không thể tới được." Cô nhẹ nhàng hỏi thăm.
Nhưng không ngờ cô còn chưa dứt lời, nhân viên bán hàng đã không kiên nhẫn xua tay: "Nói không có là không có, xem cái gì mà xem? Ở nông thôn đến thị trấn mua gạo làm gì? Không phải các người phân phối thóc gạo sao? Đi đi, bớt gây rối."
Nhân viên bán hàng của hợp tác xã cung tiêu ai cũng mắt cao hơn đầu, chuyện này đã thành thói quen.
Hình thức phục vụ bê thức ăn của tương lai chắc không khả thi nổi, nhưng ai bảo bây giờ là thập niên bảy mươi chứ? Làm việc trong hợp tác xã cung tiêu, công việc này vô cùng có thể diện, ngay cả nói chuyện với đối tượng kết hôn cũng được cộng thêm điểm, bọn họ có thể không hướng mũi lên trời sao?
Nhưng người khác nguyện ý cúi đầu khom lưng là chuyện của người ta, Chu Tú Tú không có cái thói quen xấu này.
"Ở nông thôn thì không thể tới mua đồ sao? Chẳng lẽ trước cửa hợp tác xã cung tiêu của các người có dán chữ cấm người nông thôn vào? Lên đến mấy đời rồi, tổ tiên nhà ai mà không đi lên từ bùn đất, ngược lại cho cô cảm giác hơn người à?"
Nhân viên bán hàng bị khí thế bất thình lình của cô làm cho chấn động, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, vẻ ngạo mạn trên mặt hơi cứng đờ, không tình nguyện nói: "Cô nổi giận cũng vô dụng thôi, số lượng lương thực bán mỗi ngày đều có chỉ tiêu cả."
Đang bắt nạt người ở nông thôn như cô không hiểu chuyện sao? Chu Tú Tú nhíu mày: "Chỉ tiêu gì? Cô lấy cáo thị ra đây cho tôi xem."
Nhân viên bán hàng này không giữ được thể diện, nên chỉ thuận miệng nói thôi, lúc này bị Chu Tú Tú chất vấn, hai má lập tức đỏ lên.
Chu Tú Tú nghiêm mặt, vỗ phiếu lương thực lên quầy: "Cô không muốn tiếp đãi tôi, vậy thì gọi quản lý tới. Hôm nay tôi muốn mua năm 2,5kg gạo nếp."
Mấy nhân viên bán hàng bên cạnh hướng tầm mắt qua đây, vui vẻ xem kịch.
Chu Tú Tú mặt không đỏ tim không đập, định bụng buổi tối mà không ăn được cơm thì sẽ thề c.h.ế.t không bỏ qua, đang chờ thì phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.
"Cũng lấy cho tôi 2,5kg gạo nếp." Âm thanh trầm thấp của người đàn ông hùng hậu mạnh mẽ, đầu ngón tay cầm phiếu lương thực, chậm rãi đặt lên quầy.
Nhân viên bán hàng ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Dáng vẻ anh rất anh tuấn, lông mày rậm mà sắc bén, lông mi dài, sống mũi cao thẳng làm nổi bật đường nét rõ ràng của anh, đôi môi mỏng dưới mũi mím chặt.
Trong vẻ mặt hiện ra vài phần khí thế từ trên cao nhìn xuống.
Thấy cô ta không đáp lời, anh lại nhẹ nhàng lấy đầu ngón tay chỉ vào phiếu lương thực, giọng điệu vững vàng: "Đi cân gạo."
Nhân viên bán hàng khôi phục tinh thần, ho nhẹ một tiếng: " Tôi đến nhà kho xem thử."