[Tuyên bố nhiệm vụ 5: Mừng tân gia, mời hai vị khách đến nhà dùng bữa tối.]
[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận được hai con gà mái mập mạp.]
Gà mái mập mạp!
Trong nhà này một nghèo hai trắng, Chu Tú Tú muốn bồi bổ thân thể cho hai đứa trẻ, cũng không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng bây giờ, hệ thống lại vô cùng hào phóng, nguyện ý thưởng cho cô gà mái.
Còn là hai con luôn!
Ánh mắt Chu Tú Tú sáng lên, cảm thấy gà mái đã bắt đầu vẫy tay với mình.
Đến lúc hoàn thành nhiệm vụ xong, cô giữ lại một con để nuôi, con còn lại thì làm thịt, hầm một nồi canh gà vừa thơm vừa đậm đà, hương vị kia …
Chu Tú Tú nuốt nước miếng.
Nhưng mà ở đây ngay cả bạn bè cô cũng không có, đi đâu mời hai vị khách đây? Chẳng lẽ bây giờ chạy đi đón mấy người Miêu Lan Hương?
Chu Tú Tú hết đường xoay xở, nhưng đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến hai giọng nói.
"Cô ta đã chuyển ra ngoài rồi, em còn đặc biệt đến thăm làm gì? Anh không biết gần đây tính tình của cô ta như thế nào đâu, nếu em mà đi thật, lỗ mũi của cô ta sẽ hướng lên trời mất!"
"Không cần biết quan hệ trong quá khứ của hai người thế nào, lần này đúng là cô ấy đã giúp em. Nhất định phải nói một câu cảm ơn, nếu không trong lòng em cũng sẽ băn khoăn."
" Nhưng em..." Bùi Trung Hà cau mày, nét mặt uể oải.
Trước kia quan hệ giữa cô ấy và Chu Tú Tú rất kém, bình thường động một tí là vênh mặt hếch cằm sai khiến, người ta còn luôn cúi đầu nhẫn nhục, thế là phương thức ở chung của hai người cứ từ từ mà dưỡng thành như vậy.
Ngoại trừ anh hai ra, Bùi Trung Hà cho rằng mình là người có tiền đồ nhất nhà họ Bùi, chỉ cần trở về thôn, đều là ngửa cằm nhìn người, Bây giờ lại bảo cô ấy cúi đầu trước Chu Tú Tú? Quá khó khăn!
Vẻ mặt Bùi Trung Hà xoắn xuýt, người đã đi tới trước cửa nhà tranh nhưng vẫn không muốn vào.
Lưỡng lự một lát, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lập Khánh, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Nếu không thì để lần sau? Chờ khi nào có cơ hội..."
Nhưng đúng lúc này, chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Tiểu Uyển bước từng bước nhỏ chạy tới, b.í.m tóc sừng dê run lên, vẻ mặt sợ hãi: "Cô hai, mẹ cháu gọi cô vào nhà."
Tiểu Uyển không thân với người cô hai này, nhưng vẫn nghe lời Chu Tú Tú nói, cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Bùi Trung Hà.
Bùi Trung Hà sửng sốt, cúi đầu nhìn thấy cháu gái nhỏ mềm mại đang dùng ánh mắt vừa khẩn thiết vừa sợ sệt nhìn mình.
Trái tim cô ấy mềm nhũn, dắt tay Tiểu Uyển: "Được rồi."
Bùi Trung Hà và Vương Lập Khánh vừa vào nhà, lập tức bị một mùi hương nồng hấp dẫn, ngước mắt nhìn, Chu Tú Tú đã cùng Tiểu Niên ngồi xuống ăn cơm.
Nhìn thấy hai người họ, Chu Tú Tú thản nhiên nói: "Tùy tiện làm cơm tối, cùng nhau ngồi xuống ăn đi."
Bùi Trung Hà vẫn muốn duy trì tính khí kiêu ngạo, nhưng vừa liếc mắt nhìn đã bị món ăn mới lạ trên bàn hấp dẫn.
Trên bàn gỗ cũ kỹ bày hai cái bát lớn, nguyên liệu nấu ăn từ xiên tre đựng ở trong bát, bốc ra hơi nóng.
Chu Tú Tú làm hai phần nước sốt, một phần là sốt trắng đậm, một phần là sốt màu đỏ tươi, mùi thơm tỏa bốn phía, chỉ ngửi thôi cũng đã cực kỳ hấp dẫn người khác.
Bình thường Bùi Trung Hà không ăn cay, nhưng lúc này thật sự rất thèm ăn, hai mắt trông mong nhìn chằm chằm, còn chưa kịp thể hiện mình có bao nhiêu kiêu ngạo, đã đặt m.ô.n.g ngồi xuống: "Được rồi, tùy tiện ăn một chút vậy."
Chu Tú Tú đứng lên lấy chén đũa cho cô ấy và Vương Lập Khánh, sắc mặt thản nhiên, nhưng trong lòng lại vui như nở hoa.
Gà mái mập mập của cô sắp đến rồi!
Từ trước tới nay chưa từng thấy ai ăn thứ này, Bùi Trung Hà suy nghĩ không biết Chu Tú Tú học cách làm này ở đâu, bĩu môi, học dáng vẻ của cô cầm một cây xiên tre.
Trên đỉnh xiên tre có ngó sen, cắt rất mỏng, dầu đỏ nhỏ giọt xuống, khiến lòng thèm ăn của người ta mở rộng ra.
"Cũng không biết có ngon hay không." Bùi Trung Hà lẩm bẩm một câu, nhét ngó sen vào miệng.
Ngó sen trong vắt, cắn một miếng còn phát ra tiếng vang, hương vị vừa thơm vừa tê quấn quanh môi và răng, Bùi Trung Hà bị cay đến thay đổi sắc mặt, nhưng không nỡ nhả ra, nuốt từng ngụm xuống.
Trong phút chốc dạ dày cô ấy như tràn đầy, hương thơm hấp dẫn khiến cô ấy không thể không cầm thêm một xiên tre, ngoài miệng vẫn không quên nói: "Khá… khá ngon."
Vương Lập Khánh thấy dáng vẻ tham ăn của cô ấy, mỉm cười, cũng cầm một cây xiên tre cắn một miếng.
Cậu không sợ cay như vậy, vừa nuốt một miếng xuống, sự trầm ổn bình tĩnh ngày thường cũng biết mất, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Bùi Trung Hà bị vị cay làm sặc đến viền mắt đỏ ửng, bê bình sứ lên mạnh mẽ uống vài ngụm nước, nhưng mỹ vị hiếm lạ như thế này, cô ấy không nỡ dừng lại, đành cắn răng cố gắng chống đỡ, đau đớn trong vui vẻ.