Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 84: Một nghèo hai trắng tay 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Chu Tú Tú không có chút hoài nghi nào về kỹ năng nấu nướng của mình, nhưng lúc này nhìn thấy đồ ăn do chính tay mình làm ra được người khác ăn ngon miệng, trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Trong bất giác, khoé miệng cô cũng hiện ra ý cười.

Tiểu Uyển vốn còn hơi sợ hãi khi thấy cô hai, không dám nói chuyện, nhưng thấy cô ấy ăn đến lòng nóng như lửa đốt như vậy, cô bé nhẹ nhàng lấy xiên trong chén của mình đưa qua: "Cô hai, cô nếm thử cái này đi."

Bùi Trung Hà ngẩn người, nhận lấy.

Hương vị sốt của xiên này có vẻ không nặng lắm, nhạt màu hơn đáy dầu đỏ khi nãy rất nhiều, Bùi Trung Hà vốn là không muốn từ chối ý tốt của đứa trẻ nên mới nhận lấy, nhưng vừa cắn một miếng khoai tây trên xiên tre, ánh mắt lại đột nhiên sáng lên.

Nước sốt làm nổi bật hương vị của khoai tây khiến nó trở nên mềm hơn, mùi thơm thanh dịu rất giải cay, thật sự là mỹ vị, Bùi Trung Hà như vừa mở ra cánh cửa của thế giới mới, trong mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Nhưng mà cái xiên lớn này rõ ràng là Chu Tú Tú làm riêng cho hai đứa trẻ, Bùi Trung Hà ngập ngừng, ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Niên và Tiểu Uyển ăn đi. "

Tiểu Niên đẩy bát canh lớn tới, nhẹ giọng nói: "Cô hai cùng ăn đi ạ, mẹ nói nên chia sẻ cho mọi người."

Giọng nói của đứa trẻ mềm mại, tuy rằng không cười, nhưng thật sự rất chân thành, hai má Bùi Trung Hà không khỏi đỏ lên.

Trong quá khứ, cô ấy đối xử với hai đứa trẻ rất lạnh nhạt, không bao giờ đưa chúng đi chơi, cũng không dỗ dành chúng.

Nhưng bây giờ nhìn trong mắt Tiểu Niên và Tiểu Uyển thấp thỏm tín nhiệm, lòng Bùi Trung Hà chậm chạp nóng lên. Cô ấy suy nghĩ một chút, đột nhiên buông xiên tre xuống, móc túi quần của mình.

Cũng không biết tìm trong bao lâu, cô ấy lấy ra ba viên kẹo bọc giấy: "Mời các cháu ăn!"

Bùi Trung Hà ưỡn ngực, thoạt nhìn rất hùng dũng hiên ngang, Tiểu Niên và Tiểu Uyển liếc nhau, chớp chớp đôi mắt to.

"Cầm lấy!" Bùi Trung Hà nói.

Tiểu Uyển quay sang, nhìn Chu Tú Tú: "Mẹ..."

"Cảm ơn cô hai đi." Chu Tú Tú nói.

Tiểu Uyển như trút được gánh nặng, lập tức cười ngọt ngào, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng lấy hai viên kẹo từ lòng bàn của tay Bùi Trung Hà: "Cảm ơn cô hai."

Một cho anh trai, một cho chính mình.

Tiểu Niên ngoan ngoãn nhận lấy: "Cảm ơn cô hai."

Ba viên kẹo này của Bùi Trung Hà vốn là định mang cho Đổng Đại Phi, bình thường đứa bé kia không lễ phép, còn chê cô ấy mang ít kẹo tới, chưa từng nói được một câu cảm ơn.

Nhưng bây giờ, Tiểu Niên và Tiểu Uyển lanh lợi, còn không tham lam, trong tay một đứa chỉ có một viên kẹo, nhưng vẫn vì được cưng chiều mà lo sợ.

Trong lòng Bùi Trung Hà chua xót, đặt viên kẹo còn lại lên bàn: "Viên này cũng cho các cháu, sau này khi nào cô hai đến, cô lại mua kẹo cho hai đứa."

Nói xong, cô ấy nhìn Vương Lập Khánh.

Ánh mắt Vương Lập Khánh nhìn cô ấy mang theo đồng ý và ủng hộ, dường như biết trong lòng cô ấy đang suy nghĩ gì.

Bùi Trung Hà mím môi, lúc mở miệng, âm thanh rất nhẹ: "Chuyện ngày hôm đó, cám ơn mẹ của mấy đứa."

Tiểu Uyển nghiêng đầu, nhìn Bùi Trung Hà, lại nhìn Chu Tú Tú: "Mẹ, cô hai nói cảm ơn mẹ."

Chu Tú Tú cười khẽ một tiếng, không nói gì.

Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống chậm rãi vang lên.

[Đã hoàn thành nhiệm vụ 5, hệ thống khen thưởng hai con gà mái mập mạp.]

...

Ăn cơm tối xong, Đổng Hòa Bình lấy cớ ra ngoài hóng mát, lén lút đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của anh ta, Bùi Nhị Xuân mắng: "Ngày nào cũng hóng mát, chỉ có anh ham mát mẻ thôi à? Trên người đứa nhỏ toàn là mồ hôi, cũng không biết đường lau giúp!"

Giọng điệu Bùi Nhị Xuân rất nóng nảy, vừa bén nhọn vừa chói tai, Đổng Hòa Bình lạnh mặt mắng chửi vài câu trong lòng, bước chân vẫn không ngừng.

Anh ta vội đi gặp thanh niên trí thức Trần.

Trăng sáng treo lên ngọn cây, tâm trạng Đổng Hòa Bình dần dần bình ổn lại, từng bước đi về phía bãi cỏ trên đỉnh núi, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Gió nhẹ thổi qua, cũng không mát mẻ, nghĩ đến ánh mắt thầm đưa tình của Trần Thục Nhã, trái tim anh ta đã bị câu đi từ lâu.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Trần Thục Nhã cũng chậm chạp đi tới.

"Anh Hòa Bình." Trần Thục Nhã mềm giọng nói.

Đổng Hòa Bình gật gật đầu, giả vờ bình tĩnh nói: "Cô tìm tôi tới đây, có việc gì không?"

Nhưng anh ta không ngờ, vừa mới dứt lời, thân thể mềm mại của cô ta lập tức nhào về phía mình.

Trần Thục Nhã dựa vào lồng n.g.ự.c Đổng Hòa Bình, hai tay sít sao siết chặt eo anh ta: "Em muốn bên cạnh anh, anh dẫn em đi đi."

Cái ôm bất thình lình này khiến Đổng Hòa Bình sửng sốt, ngoại trừ Bùi Nhị Xuân ra, anh ta chưa từng chạm qua phụ nữ khác.

Nhưng mà, cái gì gọi là dẫn cô ta đi?

Phải là cô ta dẫn anh ta vào thành phố mới đúng!

Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 84: Một nghèo hai trắng tay 2