Nhưng mùi hương cơ thể trong n.g.ự.c quá cám dỗ, Đổng Hòa Bình thật sự không nỡ đẩy ra, cúi đầu, chống cằm lên đầu cô ta, giọng nói khàn khàn: "Mọi người trong thôn ai cũng biết chúng ta, đi theo anh, em sẽ phải chịu ấm ức. Nhưng mà anh có thể đưa em đi đâu chứ?"
Trần Thục Nhã cười nhạt, ngẩng mặt lên trong n.g.ự.c anh ta, dịu dàng nói: "Em nghe nói có không ít người lên trấn làm buôn bán nhỏ đều thành công, hay là anh cũng đi thử xem."
Ngừng lại một lúc, cô ta mỉm cười nói: "Cha mẹ em là dân trí thức, sẽ không có thành kiến với người nông thôn, bình thường cũng chiều chuộng em, chắc chắn họ sẽ chấp nhận anh. Nhưng nếu anh không có gì trong tay, họ sẽ không yên tâm. Vậy nên, chỉ cần anh có thể nghĩ ra cách kiếm tiền, em sẽ đi theo anh, đến lúc đó chúng ta trở về thành phố, sống cuộc sống nhỏ của mình, được không?"
Đổng Hòa Bình sợ tới mức cả người trốn về phía sau: "Sao anh có thể làm buôn bán được? Không phải em bảo anh đi đầu cơ trục lợi đấy chứ? Sẽ bị bắt!"
Trần Thục Nhã bĩu môi, mất hứng nói: "Anh Hòa Bình, bây giờ chính sách nới lỏng rồi, phía trên mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần anh có thể nghĩ ra cách, chẳng lẽ người sống còn có thể bị nước tiểu nghẹn c.h.ế.t sao?"
Đổng Hòa Bình ngẩn ra, một cô gái dịu dàng có học thức như cô ta, làm sao có thể nói những lời thô tục như “ người sống còn có thể bị nước tiểu nghẹn chết”?
Nhưng Mà Trần Thục Nhã không để ý tới anh ta đang suy nghĩ gì, chỉ kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh ta: "Anh Hoà Bình, em chờ anh."
Đợi đến khi Trần Thục Nhã đỏ mặt chạy đi, Đổng Hòa Bình còn chưa lấy lại tinh thần.
Anh ta sững sờ giơ tay lên, sờ gò má mình, khi nhìn theo bóng lưng cô ta, ánh mắt lưu luyến.
Vào thành phố làm buôn bán nhỏ, thật sự có thể thực hiện ư?
...
Lúc này nhà của Tiêu Tiểu Phượng trên trấn đèn đuốc sáng trưng.
Tiêu Kiến Tân làm một bàn đồ ăn ngon, chỉ vì chiêu đãi Bùi Hi Bình.
Thấy Bùi Hi Bình chậm rãi ăn cơm, lúc bị hỏi về ý tưởng phát triển đơn vị thì cũng rất có mắt nhìn, tròng mắt Tiêu Tiểu Phượng như sắp mọc trên người anh luôn.
Vương Húc Phương không nhìn nổi con gái của mình như vậy, nhẹ nhàng đá chân Tiêu Kiến Tân ở dưới gầm bàn.
Tiêu Kiến Tân âm thầm liếc nhìn Tiêu Tiểu Phượng, hắng giọng, giọng điệu nghiêm túc: "Hi Bình, hôm nay tôi mời cậu tới đây, chủ yếu là vì vấn đề thân thế của cậu."
Vẻ mặt Bùi Hi Bình hơi dừng lại, sắc mặt nghiêm túc: "Xưởng trưởng Tiêu, xin chú hãy nói đi."
Bây giờ nhớ lại chuyện bản thân gặp phải mấy ngày nay, Bùi Hi Bình cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ngày đó anh tỉnh lại trong bệnh viện, trước mặt tất cả đều là người xa lạ, anh chỉ nhớ rõ tên tuổi của mình, nhưng khi nghĩ lại những ký ức khác sâu trong đầu, thì lại cảm thấy đau nhức đầu óc.
Bác sĩ nói có lẽ là do bị thương nặng, trong não của anh có m.á.u bầm, ngăn chặn thần kinh, ảnh hưởng đến một phần trí nhớ.
Tình huống này, không biết sẽ kéo dài bao lâu.
"Ngày đó bọn tôi phát hiện ra cậu ở cửa nhà máy, tôi đã hỏi không ít bạn bè, cũng điều tra nhiều lần, cuối cùng cũng có người nói đã từng gặp cậu. Quê hương của cậu ở thành phố Kim, cha mẹ mất từ khi còn nhỏ, cũng không có thân thích gì, đến bên này làm một số việc vặt."
"Dựa vào trí nhớ của vị đồng hương nhận ra cậu, cậu không có gì vướng bận ở nhà cả."
"Hi Bình, nếu đã nhớ không ra, vậy thì đừng nhớ nữa. Dù sao năng lực làm việc của cậu trong nhà máy nổi trội, cũng có ký túc xá do đơn vị phân cho, trước kia cậu muốn tới đây cắm rễ, hiện tại coi như là hoàn thành tâm nguyện. Đã như vậy, tại sao còn phải nhớ lại quá khứ? "
Giọng điệu của Tiêu Kiến Tân hòa hoãn, ông ta nhìn Bùi Hi Bình, nói hết những gì Tiêu Tiểu Phượng muốn ông ta nói ra.
Con gái của ông ta được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, muốn cái gì, bọn họ làm cha mẹ đều dâng hai tay đến trước mặt nó. Hiện tại nó thật lòng thích Bùi Hi Bình, bọn họ nhẫn tâm sao?
Nhưng mà, người trẻ tuổi này cũng không dễ lừa gạt như vậy.
Tiêu Kiến Tân phân vân một lúc, nói thêm: "Tiểu Phượng lo lắng cho sức khỏe của cậu, mấy ngày trước khi cậu nằm viện, nó một tấc cũng không rời, dốc lòng chăm sóc cậu. Con người thì nên nhìn về phía trước, Hi Bình, cậu thông minh như vậy nên hiểu được đạo lý này."
Nghe cha mình nói vậy, Tiêu Tiểu Phượng đỏ mặt: "Cha!"
Vương Húc Phương vỗ tay con gái, cũng mở miệng nói: "Hi Bình, cậu được như ngày hôm nay cũng không dễ dàng. Con người cả đời vất vả khổ cực, là vì cái gì chứ? Theo ý của vợ chồng chúng tôi, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của con gái. Chỉ cần hai đứa tốt đẹp, cha Tiểu Phượng liều mạng đến bây giờ để có được chức vị này, về sau cũng không đến nỗi không có ai tiếp nhận."