Tiêu Kiến Tân là xưởng trưởng của nhà máy chế biến thịt, đơn vị này nổi tiếng với phúc lợi tốt, đãi ngộ cao. Quyền xưởng trưởng nhà máy lớn đến mức nào, không phải Bùi Hi Bình không biết. Chỉ cần anh có thể cưới Tiêu Tiểu Phượng, với năng lực của anh, cho dù sau này không nhất định có thể tiếp nhận được chức vị của Tiêu Kiến Tân, nhưng đương nhiên leo lên trên chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Tiêu Tiểu Phượng nghe họ nói vậy, khóe miệng cong lên, trên mặt hiện ra vẻ e thẹn.
Làm cha mẹ, dụng tâm lương khổ*, Tiêu Kiến Tân và Vương Húc Phương đều vì Tiêu Tiểu Phượng mà suy nghĩ.
*Dụng tâm lương khổ: Muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.
Bọn họ vốn tưởng rằng tên nhóc này tướng mạo anh tuấn, năng lực nổi bật, nhưng trước khi mất trí nhớ có lăn lộn tốt hơn nữa, cũng sẽ không mạnh hơn nhà họ Tiêu bọn họ, vậy nên, trải qua một hồi nói chuyện, anh hẳn là sẽ thuận nước đẩy thuyền, suy nghĩ kế tiếp sẽ kết hôn với Tiêu Tiểu Phượng.
Nhưng không ngờ, họ đã đánh giá thấp anh.
"Xưởng trưởng Tiêu, vị đồng hương kia ở đâu? Tôi muốn gặp anh ta." Bùi Hi Bình trầm giọng nói.
Tiêu Tiểu Phượng sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía anh: "Anh Hi Bình..."
Bùi Hi Bình lại chậm rãi nói: "Cháu rất cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, nhưng cháu không thể chưa sáng tỏ mà ở lại nơi này. Nếu quê hương của cháu thật sự ở thành phố Kim, vậy cháu sẽ trở lại đó xem, ít nhất cháu phải chắc chắn cháu thật sự không còn vướng bận gì ở quê."
Thành phố Kim xa như vậy, đi tàu hỏa cũng phải mất ba ngày ba đêm, giống như ruồi không đầu đi tìm vậy, khi nào mới có thể tra ra manh mối?
Bùi Hi Bình nói vậy, rõ ràng là muốn chặt đứt ý nghĩ của bọn họ, chặt đứt tâm niệm của Tiêu Tiểu Phượng.
Tiêu Kiến Tân ở trong đơn vị nói một không nói hai, cực kỳ có uy danh, người muốn cưới con gái của ông ta gần như giẫm nát cả cửa. Nhưng bây giờ, ông ta lại bị lời nói của Bùi Hi Bình chặn đến không biết nên phản bác như thế nào, trong chốc lát, trong lòng thật sự thấy ngột ngạt, sắc mặt tái mét.
"Nếu có tin tức của vị đồng hương kia, phiền xưởng trưởng Tiêu nói cho cháu biết một tiếng, cháu muốn tự mình xác nhận thân thế của mình. Cảm ơn xưởng trưởng Tiêu và chủ nhiệm Vương đã chiêu đãi." Bùi Hi Bình đứng lên, thấp giọng nói một câu: "Thời gian không còn sớm, cháu không quấy rầy nữa."
Lời nói của Bùi Hi Bình không lạnh lùng cứng rắn, nhưng đã tuyên bố rõ lập trường của mình. Thấy bóng lưng anh rời đi dứt khoát như thế, vành mắt Tiêu Tiểu Phượng đỏ lên, hồn vía trên mây mà ngồi ở đó.
Thấy thế, Vương Húc Phương vô cùng đau lòng: "Tên nhóc này đúng là không biết điều, dám làm cho Tiểu Phượng nhà chúng ta buồn."
Tiêu Kiến Tân cũng tức giận, chưa có người nào dám cho ông ta đụng phải đinh như vậy.
"Nếu không thì đuổi cậu ta ra khỏi nhà máy đi." Vương Húc Phương nói.
Tiếu Tiểu Phượng lại đột nhiên giữ c.h.ặ.t t.a.y bà ta, mạnh mẽ lắc đầu: "Mẹ, đừng mà. Lúc ấy chúng ta sắp xếp anh ấy vào nhà máy đã trải qua sát hạch rồi, nếu lúc đó anh ấy làm nhân viên trong nhà máy theo thủ tục chính quy, vậy bây giờ sao có thể nói đuổi là đuổi luôn được?"
Tiêu Kiến Tân bị cô ta làm cho tức giận đến mức không nói lên lời, lúc ấy để Bùi Hi Bình tham gia kỳ thi sát hạch là để bịt miệng các công nhân khác trong nhà máy.
Tuy rằng cậu ta có thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng làm cho tất cả mọi người cảm thấy bất ngờ, nhưng dù sao cậu ta cũng không có chứng minh thư, ngay cả thân phận cũng không xác định được, muốn đuổi cậu ta đi, còn không phải là chuyện trong phút chốc sao?
"Cha thấy con là muốn che chở cho cậu ta." Tiêu Kiến Tân nói.
Tiêu Tiểu Phượng đỏ mặt, viền mắt còn hơi phiếm lệ, nhưng vẫn khẽ cắn môi nói: "Anh Hi Bình không có lý do từ chối con, anh ấy ra ngoài dạo chơi, ở thành phố Phong có thể tìm được đồng chí nữ nào ưu tú hơn con sao?" Ngừng lại một chút, cô ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
"Không phải hai ngày nữa ở đây có tổ chức hội nghị nhà máy toàn trấn sao? Cha, đến lúc sắp xếp hội nghị, có thể để con và anh ấy cùng làm không?"
Chỉ cần cô ta có cơ hội sớm chiều ở chung với anh, cô ta tin chắc bản thân có thể khiến anh động lòng.
"Con gái lớn muốn rời khỏi mẹ rồi." Vương Húc Phương tức giận nhìn Tiêu Hiểu Phương, đứng dậy thu dọn bát đĩa.
"Chuyện này cứ vậy trước đi, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai mẹ với cha con phải tới thôn Thứu Sơn một chuyến, nghe nói căn tin công xã bên đó làm tốt lắm, chúng ta qua đó học hỏi trước, mất công tới lúc mở hội nghị, ngay cả vấn đề thức ăn cũng không thu xếp ổn thỏa."