Khi trời vừa rạng sáng, Chu Tú Tú lặng lẽ từ trên giường đứng dậy, lấy ra hai con gà mái lớn ở trong hệ thống.
Hai con gà mái này rất mập, chọc nhẹ một cái, kêu không ngừng, Chu Tú Tú nhét bọn chúng vào hàng rào nhỏ bên cạnh bếp, vui vẻ ngồi ở đó xem.
Trước khi xuyên tới đây, cô đã muốn nuôi gà và lợn con, nhưng tiếc là do ở thành phố nên không nuôi được.
Hiện tại đã xuyên qua, đúng là đang cho cô một cơ hội tốt!
Chuyển nhà, công việc cũng sắp xếp ổn thỏa, chỉ trong thời gian mấy ngày, cô đã giải quyết xong những chuyện phiền lòng, bây giờ mới có thể coi là yên ổn, Chu Tú Tú mới ý thức được bản thân đã dần thích nghi với cuộc sống ở đây.
Hai đứa trẻ ngủ không sâu, cảm giác được Chu Tú Tú không ở bên cạnh nên dụi mắt tỉnh dậy.
Mái tóc vừa mềm vừa lộn xộn trên cái đầu tròn tròn của hai đứa trẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến đỏ bừng, thấy trong phòng không có người lớn cũng hoang mang nhìn ngó xung quanh.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Chu Tú Tú rửa mặt chải tóc xong rồi đi vào.
Lúc này Tiểu Niên với Tiểu Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, để lộ ra nụ cười vui vẻ.
Mẹ vẫn ở đây, không bỏ rơi bọn họ.
Chu Tú Tú bật cười, xoa đầu hai đứa, sự ngoan ngoãn đó luôn khiến cô không khỏi xót xa.
“Sau này nếu không thấy mẹ ở đây, các con cứ lớn tiếng gọi.” Chu Tú Tú dịu dàng nói.
Tiểu Niên chạm hai đầu ngón tay vào nhau, nhỏ giọng nói: “Quá ồn ào, không … không nghe lời.”
“Đánh đòn.” Tiểu Uyển tủi thân nói.
“Không đánh, con xem có phải lâu rồi mẹ không đánh hai đứa nữa phải không? Sau này cũng sẽ không, hai đứa không lên tiếng thì sao mẹ biết hai đứa dậy rồi?” Châu Tú Tú cười nói.
“Các con yên tâm, mẹ bắt đầu đi làm việc rồi, không thể ở bên cùng các con nhưng cũng sẽ báo trước một tiếng, sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa. Bởi vì các con vẫn chỉ là cục cưng nhỏ, vẫn cần phải có người chăm sóc.”
Cục cưng nhỏ…
Tiểu Niên với Tiểu Uyển ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêng nghiêng đầu.
Hai đứa không biết cục cưng nhỏ có nghĩa là gì, nhưng lúc trước ở chỗ trẻ con chơi, thường sẽ có người lớn trong nhà các bạn nhỏ gọi như vậy, sau đó sẽ đón mấy đứa bạn của bọn chúng về.
Ba chữ này nghe ra hình như còn ngọt hơn cả kẹo.
Hai đôi mắt đen nhánh đặc biệt tỏa sáng, không thua gì những ngôi sao ở thôn Thứu Sơn vào ban đêm. Nhìn chúng vì được yêu thương mà lo sợ, Chu Tú Tú cười: “Rửa mặt súc miệng đi, mẹ đưa hai con đến nhà bà ngoại.”
Lăn một vòng, Tiểu Niên và Tiểu Uyển một trước một sau lần lượt bước đôi chân ngắn xuống giường, miễn cưỡng một chút cuối cùng cũng chạm đất.
Nhìn dáng vẻ hai đứa trẻ ngây ngô như gấu trúc, Chu Tú Tú cười cong cả mắt.
Sáng sớm dường như đều trở nên tốt đẹp hơn.
Trời dần ấm lên, nắng cũng trở nên gay gắt, Chu Tú Tú vội dẫn Tiểu Niên với Tiểu Uyển bước nhanh hơn, tránh làm trễ thời gian.
Thật vất vả đến trước cửa nhà họ Chu, cô ngồi xổm xuống, nói với hai đứa: “Bà ngoại lớn tuổi, dễ mệt, các con không nên quá ầm ĩ, hiểu không?”
Tiểu Niên phồng má, suy nghĩ thật lâu, do dự hỏi: “Ầm ĩ là gì thế ạ?”
Chu Tú Tú bật cười một tiếng.
Đúng vậy, hai bạn nhỏ này ầm ĩ là gì mà còn không biết, là do cô quá lo lắng rồi.
Đang lúc ba mẹ con nói chuyện. cửa nhà mở ra, anh cả và anh hai nhà họ Chu mang theo vợ chuẩn bị bắt đầu đi làm việc.
Nhìn thấy Chu Tú Tú, chị dâu cả Chu và chị dâu thứ nhìn nhau.
Tuy rằng trước đây em chồng tuy rất đáng ghét, nhưng bình thường cũng không muốn về nhà mẹ đẻ, để nhà mẹ đỡ phiền phức. Nhưng giờ thì hay rồi, hai ba ngày lại về nhà mẹ đẻ, nghĩ muốn đem hai đứa trẻ cho bọn họ nuôi.
Nghe nói thôn trên có nhà trẻ, cô coi nhà mẹ đẻ là nhà trẻ? Nhưng nhà trẻ nuôi cũng phải tốn tiền, tại sao cô ta lại muốn nhà chồng hỗ trợ?
Hai người chị dâu suy nghĩ đủ thứ trong đầu, vừa muốn mở miệng chửi vừa không muốn, nhưng đàn ông nhà mình lại rất mừng rỡ.
“Tú tới à! Trời nắng như vậy, để mẹ đi đón hai cháu là được, để em phải đi một chuyến.”
“Chắc em phải dậy sớm lắm? Thực sự tội quá.”
Nhà họ Chu tuy rằng nghèo khó, nhưng không giống với những nhà khác trong thôn chuyên trọng nam khinh nữ.
Trước đây, sau khi Miêu Lan Hương đẻ ra người con trai đầu, thì vẫn luôn mong có một cô nhóc, nhưng không lâu sau, sinh ra lại là con trai. Khoảng thời gian kế tiếp bà không ngừng cố gắng, trong lần mang thứ ba, bà đỡ nhìn bụng bà khẳng định đời này bà chỉ có thể nhận trà con dâu.
Nhưng không ngờ được, lần mang thai cuối này, lại sinh ra một cô nhóc.
Cũng bởi vì vậy, nguyên chủ được mọi người trong nhà cưng chiều mà lớn lên.
Nhưng bất đắc dĩ là nhà đông người, mà cha Chu lại mất sớm, cuộc sống muốn trở nên tốt hơn một chút cũng là điều xa xỉ.
Cho dù vậy, nhưng gia đình cũng không bạc đãi nguyên chủ.