Đáng tiếc ở trong phúc không biết hưởng phúc, chưa bao giờ biết quý trọng.
“Hai anh đừng nói như vậy, em mang theo bọn nhỏ đã đủ gây phiền toái cho mọi người rồi.” Chu Tú Tú nở nụ cười nói, từ trong túi lấy ra hai quả trứng, đặt vào tay chị dâu: “Hai chị dâu xem em mang gì về nhà này, hai quả trứng này hai chị cứ giữ lại, nấu canh trứng cho anh chị của Tiểu Niên và Tiểu Uyển uống bồi bổ cơ thể.”
Nhắc đến cũng thấy lạ, hai con gà được hệ thống đặc biệt khen thưởng rất khỏe mạnh, như được cấp bàn tay vàng, vừa sắp xếp xong chỗ ở, đã lập tức có được hai quả trứng. Chu Tú Tú không chút suy nghĩ, lấy hai quả trứng bỏ vào túi, nghĩ sau này sẽ có chỗ hữu dụng.
Hai người không ngờ được cô em chồng có mang đồ qua, nhìn hai quả trứng gà lớn mà tròng mắt muốn rơi xuống. Lúc đó, cả hai người đều có chột dạ, để hai tay ra sau lưng, xấu hổ nắm tay lại.
“Em hãy giữ cho mình ăn.”
“Em còn mang về nhà mẹ gì nữa?”
Giọng hai chị dâu như bị nghẹn.
Chu Tú Tú cứng rắn mở tay các cô ra, nhét trứng vào lòng bàn tay: “Cầm lấy đi, trong nhà em vẫn còn.”
Nói xong, Tiểu Niên dẫn Tiểu Uyển vào nhà, với thái độ đó, cho thấy cô quyết tâm sẽ không lấy lại trứng.
“Em gái sống không dễ dàng, vậy mà em ấy còn mang những thứ tốt về nhà mẹ đẻ.” Anh cả Chu nhìn bóng lưng của Chu Tú Tú, lắc đầu cảm thán: “Lần trước là thịt, lần này là trứng gà, vì để cho mình ăn ngon, em ấy đã hi sinh quá nhiều.”
Anh hai Chu cũng gật đầu, nói với vợ mình: “Sau này em đối xử với em ấy tốt một chút, đừng có ác ý với người ta nữa.”
“Em cũng nhớ như vậy.” Anh cả Chu cũng nghiêm túc nói với chị dâu cả Chu.
Cả hai chị dâu đều đồng ý, gật đầu liên tục.
Chỉ khi lấy lại tinh thần thì trong lòng không khỏi rối rắm, trời đất chứng giám, hai người tuy là chị dâu người ta nhưng cũng chưa bao giờ có ác ý với người nhà.
Có điều chỉ là hiểu lầm với em chồng thôi.
Nếu em chồng không đáng ghét như trước nữa, vậy là tốt rồi, giúp cô trông hai đứa trẻ cũng được, vậy cất một ít thịt heo để dành, hôm nay ăn trứng cũng đủ tiêu hóa rồi!
…
Khi Chu Tú Tú trở lại, đi ngang qua ủy ban thôn.
Từ đằng xa, cô đã nhìn thấy Trương Liên Hoa đang khóc trước mặt Nhạc Hoa Bình. Từ ngày mở hội nghị phân xử bị Chu Tú Tú phản bác lại, Trương Liên Hoa ở thôn Thứu Sơn đã biến thành người mẹ chồng độc ác.
Mọi người lắm lời, chỉ cần có một ngọn cỏ bị thổi bay, đều sẽ bị lan truyền từ đầu thôn tới cuối thôn. Vì vậy hiện giờ, chỉ cần bà ta ra khỏi nhà, sẽ có người phun nước bọt trực tiếp vào người bà ta, thậm chí biên soạn ra một bài đồng d.a.o lấy bà ta mô tả là sói độc ác.
Trương Liên Hoa vô cùng sĩ diện, làm sao có thể chịu được, nhưng không có biện pháp ngăn mọi người ngừng bàn luận.
“Chủ nhiệm Nhạc, cô cũng có con, sau này cũng sẽ là mẹ chồng. Chúng ta đều là phụ nữ, người nào lại không vì con của mình? Cái đồ Chu Tú Tú khắc chồng kia hại c.h.ế.t con trai tôi, cho cô ta ăn một miếng cũng rất ban ơn rồi, hiện tại lại quay ra hại tôi!”
Trương Liên Hoa vừa nói vừa nghiến răng, bà ta tức giận đến mức lông mày cũng dựng lên, mũi thở hổn hển, nếp nhăn trên mặt càng thêm rõ ràng.
“Thím Trương, tôi cũng đã nói hết lời. Nếu bà có đối đãi với con dâu cũng như con gái mình, thì cũng đâu đến nỗi cô ấy phải dọn ra ở riêng.”
“ Tôi nhổ vào, cái đồ khắc chồng kia, xứng sao?” Trương Liên Hoa nhổ một ngụm nước bọt.
“Hiện tại tôi cần các người lấy lại căn nhà, làm cho cô ta không còn chỗ để ở.”
“Điều đó khó mà làm được …”
“Chủ nhiệm Nhạc, cô ở đây thì tốt quá, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Chu Tú Tú chậm rãi đi tới, không liếc mắt nhìn tới Trương Liên Hoa, mà trực tiếp đi đến trước mặt Nhạc Hoa Bình.
Nhạc Hoa Bình sững sờ: “Đồng chí Tú Tú, cô cứ nói.”
“Cha của con tôi đã không còn, tôi vốn nghĩ lúc ở riêng sẽ không còn quan hệ với nhà chồng. Nhưng hiện tại xem ra, có vài thứ âm hồn không tan, không sử dụng một chút thủ đoạn, chỉ sợ có ngày sẽ quấy rối đến tôi.” Chu Tú Tú nói đến đây, ý vị sâu xa mà liếc nhìn Trương Liên Hoa, còn nói thêm.
“ Tôi muốn được ly hôn.”
Trương Liên Hoa nghe đến đó, sắc mặt chợt thay đổi: “Không được! Không được ly hôn! Nhà họ Bùi chúng tôi chưa từng có tiền sử ly hôn, cô đang muốn đem tổ tiên tức đến mức sống lại à!”
“Điều đó không cần thiết, tôi chỉ muốn chọc tức bà một chút thôi.” Chu Tú Tú mỉm cười, lại tiếp tục nói.
“Chủ nhiệm Nhạc, tôi biết theo lẽ thường mà nói, bạn đời ngoài ý muốn qua đời, tình huống mất vợ hay mất chồng, quan hệ hôn nhân sẽ lập tức dừng lại. Không biết có phải giống với tình huống của chúng tôi không?”
“Đồ xấu xa! Cho dù Hi Bình có chết, cô cũng vẫn là con dâu nhà họ Bùi! Tôi bảo cô đi hướng Đông thì cô không được đi hướng Tây, nếu không cô là đồ bất hiếu!” Trương Liên Hoa chửi ầm lên.