Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 89: Đi làm xa 3

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Chu Tú Tú cố ý nói những lời này cho Trương Liên Hoa nghe, thấy bà ta tức giận đến mức mắt mũi đều lệch, n.g.ự.c mới cảm thấy thoải mái.

Mặc dù Nhạc Hoa Bình là chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ, nhưng không hiểu thế nào là mất vợ mất chồng, hay cái gì là quan hệ hôn nhân, đang phân vân không biết làm thế nào để bỏ qua vấn đề này, mắt vừa đảo, lập tức thấy được hai người xa lạ.

“Xin chào, tôi là Tiêu Kiến Tân ở xưởng thịt trên trấn.” Người đàn ông trung niên ăn mặc gọn gàng nói.

Tiêu Kiến Tân và Vương Húc Phương ngồi xe buýt rất lâu mới tới được thôn Thứu Sơn, dọc đường đi, bọn họ vô cùng mệt mỏi. Lúc tới nơi mặt trời đã lên tới đỉnh, đã nghe được mấy người phụ nữ nông thôn này nói chuyện hồi lâu.

Người đàn ông trong nhà chết, người vợ đòi ly hôn? Vương Húc Phương khinh miệt, lạnh lùng quét mắt nhìn Chu Tú Tú.

“Lần này chúng tôi đến là vì đã liên hệ với bí thư của thôn. Nghe nói, căn tin của thôn Thứu Sơn rất tốt, nên chúng tôi tới đây muốn tham quan một chút.” Vương Húc Phương dời mắt khỏi Chu Tú Tú, nói với Nhạc Hòa Bình.

“Cô có phải cán bộ không? Mời cô chỉ đường, chúng tôi muốn tới căn tin.”

Lúc này, Nhạc Hoa Bình mới lấy lại tinh thần: “Ôi! Hai người là xưởng trưởng Tiêu và chủ nhiệm Vương ở xưởng thịt sao? Bên này, bên này!” Nói xong, chị ta ra hiệu cho Chu Tú Tú.

“Đồng chí Tú Tú, nhanh lên phòng bếp dọn dẹp.”

Trong thôn đột nhiên có hai vị xưởng trưởng tới, trận này quá lớn, Nhạc Hoa Bình hô một tiếng, trưởng thôn và bí thư lật đật chạy ra, tất cả cán bộ được nêu tên cũng phải có mặt, dọc đường giới thiệu cho Vương Húc Phương và Tiêu Kiến Tân.

Hiển nhiên là, cả hai đối với thôn Thứu Sơn không có hứng thú, câu được câu không đáp lời, cái gì cũng không nói, chỉ gật hoặc lắc đầu, không biểu hiện khen hay chê, lại càng giống như lãnh đạo xuống thôn thị sát.

Chu Tú Tú thực sự nhìn không vừa mắt dáng vẻ của hai người này, bĩu môi, đưa mắt sang chỗ khác.

“Đồng chí Tú Tú, một lát nữa nhớ biểu hiện thật tốt, nếu xưởng trưởng thôn trên để mắt đến thôn chúng ta, đến lúc đó tùy ý nói vài câu tốt, cũng là vinh hạnh của thôn chúng ta.” Nhạc Hoa Bình nói.

“Vinh hạnh, vinh hạnh.” Chu Tú Tú cười cho có lệ.

Lần này đến đây, Tiêu Kiến Tân và Vương Húc Phương thực sự rất hối hận.

Cán bộ thôn tuy nhiệt tình, nhưng mỗi người bọn họ đều ca ngợi quê hương mình, tôn sùng thôn mình không gì sánh được, cho xin, làm người ta nhịn không được trợn mắt.

Về việc xây dựng thôn này, mặc dù không phải do bọn họ quản, nhưng khi đến chiếc xe đạp cũng không thấy, có thể thấy được nơi này nghèo đến mức nào!

Vương Húc Phương chướng mắt những người này: “Anh nghe ở đâu bảo căn tin ở đây rất tốt thế! Nơi này nghèo đến mức phải ăn vỏ cây, phòng bếp còn có thể nấu ra hoa từ vỏ cây sao?”

Tiêu Kiến Tân cũng không biết làm sao, vỗ vỗ tay vợ mình: “Đi xem thử, nếu thật không có gì thì quay về cũng được.”

Có lẽ vì trong lòng họ không có hy vọng gì, Tiêu Kiến Tân và Vương Húc Phương cảm thấy chán nản, thật vất vả đến phòng ăn, cũng chỉ giương mắt lên nhìn một chút.

Ồ, không có gì đặc biệt.

Căn tin rất thô sơ, nơi ăn uống được kết nối với phòng bếp phía sau, còn không lớn bằng căn tin trong một phân xưởng của họ.

Vương Húc Phương ngáp một cái, bắt đầu muốn về nhà.

Trong lòng Tiêu Kiến Tân cũng bắt đầu lạnh dần, nhưng vẫn nói: “Lại đây xem thử một chút.”

Ông trưởng thôn không nhìn ra được bọn họ coi thường thôn mình, lúc này tâm trạng vẫn hào hứng vì có khách quý tới, mừng rỡ dặn dò Chu Tú Tú cùng mấy đồng chí chuẩn bị bữa trưa.

“Nên chuẩn bị cái gì?” Chu Tú Tú hỏi.

Ông trưởng thôn suy nghĩ một chút: “Làm tinh tế một chút, nhưng đừng tốn quá nhiều lương thực!”

Chu Tú Tú không nhịn được cười.

Trước đây khi cô làm hướng dẫn, đối phương luôn yêu cầu cô làm đủ thứ, nhưng không được vượt qua chi phí đã định ra.

Không nghĩ khi tới đây, cũng giống như vậy.

“Được, vậy tôi bắt đầu làm.” Chu Tú Tú lấy đồng phục của bếp trưởng mặc vào.

Mấy cán bộ thấy trù nghệ của Chu Tú Tú rất cao, bây giờ thấy cô bày sẵn trận địa đón địch như vậy, nên cũng không dám quấy rối cô, để cô một mình trong phòng bếp, còn lại đều ra ngoài.

Trong lòng bọn họ vừa mong vừa lo, hận không thể xuất ra năng lực trước mặt lãnh đạo, lại sợ người ta không hài lòng, nên đều yên phận lại. Nếu ở đây không có việc thì họ muốn ra khỏi phòng bếp, tới nói vài câu với lãnh đạo, nhưng không ngờ được, khi ra đến một cái bóng cũng không có.

Tiêu Kiến Tân với Vương Húc Phương không có bỏ đi, chỉ là bọn họ không chịu nổi không khí trong căn tin, nên ra ngoài nghỉ ngơi.

“Trong thành phố có rất nhiều tiệm cơm, nếu thật sự muốn mở đại hội thành công, chỉ cần mời đầu bếp tới là được. Cần gì phải tới cái thôn này tìm người?” Vương Húc Phương mất hứng gãi chân mình.

Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 89: Đi làm xa 3

Chương trước
Chương sau