Bá Mẫu Vạn Năng Ở Viễn Cổ"

Chương 163

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Ngươi chủ động ngỏ lời cầu hôn cũng là vinh dự cho cả hai nhà." Hà Tri Viễn vỗ vai hắn: "Kỳ thực mà nói, ngươi cưới nàng, chẳng những có của hồi môn phong phú, lại còn được Thôi đại nhân dốc lòng chỉ dạy. Thi đỗ cử nhân ắt chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

Tiểu Tứ tự nhiên hiểu rõ rằng cưới con gái của Thôi tri phủ ắt sẽ có nhiều lợi ích, song mới phải tạm chia xa Trương Bảo Châu ba tháng trước, nay lại được sắp đặt hôn sự với người khác, trong lòng hắn dấy lên nỗi buồn bực khôn nguôi. Hơn nữa...

Tiểu Tứ cảm thấy lòng dấy lên mối nghi hoặc: "Lòng nàng chưa chắc đã hoan hỉ chấp thuận." Hắn nghĩ đến ba người ca ca của mình, đều cưới được thê tử mà họ yêu thương. Nếu người con gái kia trong lòng đã có ý trung nhân thì liệu có cam tâm gả cho hắn chăng.

Hà Tri Viễn tự nhận mình cùng phe với Thôi tri phủ, cũng chẳng tiện hỏi han ý tứ của vị cô nương kia, liền vỗ vai an ủi hắn: "Hôn nhân từ xưa đến nay đều do phụ mẫu định đoạt. Dẫu trong lòng nàng có người khác đi nữa, chỉ cần ngươi đối đãi tốt với nàng, mọi sự ắt sẽ dần an ổn."

Tiểu Tứ há miệng muốn nói, dẫu trong lòng không tán đồng, song lại chẳng biết phản bác sao cho phải lẽ. Hắn cũng không thể hỏi thẳng nhà gái có ý trung nhân hay chăng. Hà Tri Viễn đổi sang chủ đề khác, thuật lại một tin tức đáng mừng: "Ta thấy mọi sự đã an bài ổn thỏa rồi, Thôi đại nhân muốn mời ngươi đến thư phòng để chỉ dạy về văn chương thi phú."

Tuy đã đồng ý từ trước nhưng Tiểu Tứ vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Hắn nén lại nỗi kinh ngạc trong lòng, khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhạt: "Vâng, ta sửa soạn xiêm y xong sẽ tức khắc đến bái kiến."

Đến thư phòng, Tiểu Tứ thấy Thôi đại nhân đang chuyên tâm bút nghiên.

Tiểu Tứ tưởng rằng ông đang bận việc nên đứng lặng lẽ nơi ngưỡng cửa. Một lúc sau, ông vừa hạ bút, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Bình An, ra xem Cố Vĩnh Huy đã đến chăng?"

Người hầu Bình An chưa kịp trả lời, Tiểu Tứ liền chắp tay hành lễ, cất tiếng thưa: "Đại nhân, ta đã đến rồi."

Thôi đại nhân bấy giờ mới chợt để ý nơi cửa phòng có người đứng, trước đó ngỡ là Bình An nên không mấy để tâm, giờ mới phát hiện ra là Tiểu Tứ, liền vội vàng mời vào, nụ cười trên môi chân thành khó tả: "Ngươi đến lúc nào mà không cất tiếng báo một lời? Trái lại khiến lão phu đợi chờ lâu như vậy.”

Thái độ của ông so với lần đầu gặp mặt hòa ái hơn nhiều phần. Tiểu Tứ có chút bất ngờ, chắp tay nói: "Việc đại nhân xử lý quan trọng hơn cả, ta lỡ chút thời gian cũng chẳng hề gì."

Thôi đại nhân khẽ vuốt chòm râu, mời Tiểu Tứ an tọa, rồi đưa cho y tờ giấy vừa hạ bút: "Đây chẳng phải công việc gì cả, ta vừa viết một bài văn để chuyên tâm giảng giải cho con."

Tiểu Tứ nhìn những lời phê chú dày đặc trên giấy, hơi ngạc nhiên.

Bài văn mà hắn nộp không chỉ có luận văn mà còn có thơ phú.

Nếu luận văn của hắn được xếp hạng cao thì thơ của hắn chỉ đạt mức trung bình.

Hắn lật xem từ đầu đến cuối, phần luận văn không có quá nhiều chỉnh sửa. Chỉ một vài chỗ chưa đạt đến độ tinh túy, Thôi đại nhân đã viết lời chú giải bên cạnh.

Nhưng phần thơ thì khác, từng câu từng chữ, Thôi đại nhân đều tận tình chỉ ra chỗ khiếm khuyết, gợi ý từ ngữ thay thế, đồng thời tường tận giải thích nguyên nhân và nguồn gốc của những từ ấy. Sự tận tâm này quả thực vượt xa những gì một vị thầy giáo thông thường có thể làm được.

Hiển nhiên, người đã xem Tiểu Tứ như rể hiền tương lai, mới hết lòng chỉ dạy đến vậy. Tiểu Tứ cầm tờ giấy, lòng trĩu nặng ngàn cân, khóe mắt khẽ rưng rưng, y cúi đầu hành lễ, cất lời cảm tạ Thôi đại nhân.

Thôi đại nhân đỡ Tiểu Tứ đứng thẳng dậy: "Muốn đỗ đạt khoa cử, thực ra chẳng có gì khó. Thánh thượng vốn rất yêu thích thơ phú. Ta sẽ chọn cho con vài đề tài, con cứ mỗi đề làm một bài, ta sẽ tự tay sửa lại giúp con. Như vậy ắt sẽ tạo được dấu ấn nổi bật."

Tiểu Tứ khẽ sửng sốt, không ngờ lại có chuyện cơ mật như vậy. Nhưng nghe ông nói thế, thì chắc hẳn lời người nói là sự thật.

Thôi đại nhân vuốt chòm râu, mỉm cười híp mắt: "Tâm ý của con, ta đã thấu tỏ từ lâu rồi. Sau này con là rể hiền của ta, người trong nhà thì chẳng cần quá câu nệ lời lẽ. Nếu có điều gì khúc mắc, cứ việc hỏi ta. Ta sẽ giải đáp tường tận cho con."

Hắn từ năm ba tuổi đã mất phụ thân, dáng vẻ người y chẳng thể nhớ rõ, lại càng chưa từng được phụ thân nói một lời nào dù chỉ là để an ủi.

Khi đính hôn với Trương Bảo Châu, dù Trương lão tuy là nhạc phụ tương lai, song đối với y chỉ toàn lời ngợi khen, chẳng mảy may xem ta như rể hiền.

Bá Mẫu Vạn Năng Ở Viễn Cổ"

Chương 163