Có lẽ đề bài quá khó. Người đầu tiên lên đã bị đánh bại ngay từ hồi đầu, chẳng thể chống đỡ nổi, đành nhường lại vị trí cho người sau.
Lần này, Lục Văn Phóng và Trân Kế Xương cũng được Tiểu Tứ mời đến. Tiểu Tứ chuẩn bị thịnh soạn trà bánh, thức uống giải nhiệt cho hai người.
Cả ba người ngồi chung một bàn, bàn luận không ngừng.
Tiểu Tứ nhìn Lục Văn Phóng, khích lệ huynh ấy: "Lục huynh, huynh vừa mới đỗ tú tài, chẳng định lên đài thể hiện tài năng để chư vị cùng chiêm ngưỡng ư?" Tháng sáu vừa rồi, Lục Văn Phóng đã đỗ kỳ thi phủ. Giờ đây huynh ấy cũng đã là một tú tài rồi.
Lục Văn Phóng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu từ chối: "Ta đỗ tú tài cũng chỉ là hạng chót mà thôi. Lên đó mà bị thua thì thật là hổ thẹn." Huynh ấy quay sang kéo Trân Kế Xương: "Trân huynh, hay là huynh lên thử xem?"
Trân Kế Xương ngẩn người chốc lát rồi nói: "Ta không giỏi ăn nói lắm, chưa chắc đã giành phần thắng được."
"Có sá gì đâu. Nhiều người đã thất bại rồi, coi như thua cũng không sao." Lục Văn Phóng nhìn sang Tiểu Tứ, tìm kiếm sự đồng ý: "Cố hiền đệ, đệ thấy thế nào?"
Tiểu Tứ gật đầu đồng ý: "Cuộc tranh biện này vốn là để mọi người cùng nhau trao đổi học thuật mà thôi. Hơn nữa đề bài cũng khó như vậy, có tranh biện mới thấy cái hay. Dù Trân huynh có thua thì cũng đáng được khen ngợi."
Hai người cùng nhau khuyên nhủ Trân Kế Xương, cuối cùng huynh ấy cũng bằng lòng.
Đề bài càng lúc càng hóc búa. Chỉ sau hai lượt tranh biện, người trên đài đã bị đánh bại.
Mọi người cùng nhìn về phía Trân Kế Xương. Những người này phần lớn là từ thư viện Lộc Sơn, ai nấy đều nhận ra hắn.
Có kẻ trong lòng nghĩ, nếu đánh bại được Trân Kế Xương thì sẽ chứng minh mình thông tuệ hơn huynh ấy.
Những người vốn dè dặt giờ như phát cuồng, liên tục đặt câu hỏi. Trân Kế Xương trả lời rất lưu loát.
Tiểu Tứ và Lục Văn Phóng ngồi dưới đài, lắng nghe mà vô cùng tán thưởng.
Khi mà phần thắng đã cận kề, bất ngờ cánh đại môn bên ngoài bất chợt bị đẩy toang, Lão Đại dẫn theo một vị công tử trẻ tuổi sải bước tiến vào.
Y có dung nhan trắng nõn như ngọc, đôi mắt sáng ngời dưới hàng lông mày thanh tú, ẩn chứa nét u sầu man mác. Thân vận trường bào màu thanh nhạt, làm nổi bật vòng eo thon gầy cùng đôi chân dài thẳng tắp, dáng người cường tráng phi phàm, phong thái uy nghi tựa rồng phượng, toàn thân toát lên khí chất siêu phàm thoát tục, đúng là phong thái của một bậc thiếu gia khuê các.
Dưới ánh thái dương chói chang ngoài kia, trên người y lại ánh lên một quầng hào quang nhàn nhạt, tựa như một vị tiên quân bước ra từ vầng dương rực rỡ.
Cuộc tranh biện đang ồn ã bỗng chốc lặng như tờ khi bóng hình y hiện diện. Mọi người cùng nhìn về phía y.
Đi theo sau y là bốn kẻ, trong đó hai kẻ vận hắc y, rõ ràng là hộ vệ cận thân. Hai người còn lại tuổi tác nhỏ hơn, dung mạo thanh tú, trông như nữ nhi cải nam trang.
Lâm Vân Thư chợt nhận ra hai người này chính là vị tiểu thư cùng nha hoàn từng ghé quán trước đó. Nàng nhớ rõ cô nương họ Thôi này. Giờ đây, vị tiểu thư đang trong thân phận nam nhi, có lẽ chỉ là muốn tiêu khiển mà thôi. Lâm Vân Thư cũng không vạch trần, chủ động tiến lên chào hỏi.
Đám người này trông rất giàu có, gọi những món ăn cùng đồ uống đắt đỏ, ném thẳng một thỏi bạc ra, ý bảo kẻ hầu mau phục dịch.
Lâm Vân Thư cầm lấy bạc, bảo tiểu nhị mang ra nhiều món ăn khác nhau.
Như Hồng thì ngại không dám ăn, còn Thôi Uyển Dục lại nhấm nháp ngon miệng, thậm chí còn đưa cho biểu ca những quả nho ướp lạnh mà mình ăn dở.
Vị công tử ăn vài quả nho rồi nhìn chằm chằm lên người trên đài. Cố Vĩnh Huy ở bên cạnh hỏi xuống dưới: "Có vị nào muốn hỏi thêm không?"
Vị công tử đột ngột đứng dậy, tự giới thiệu với Trần Kế Xương: "Tại hạ là Lý Minh Ngạn đến từ Lũng Tây, có vài vấn đề muốn thỉnh giáo huynh đài."
Trần Kế Xương chắp tay chào lại: "Xin mời cứ nói."
Lý Minh Ngạn không hề bỏ qua quan điểm của mình, trái lại, y dùng vô vàn bằng chứng thực tế mà phản bác lại từng luận điểm của Trần Kế Xương.