BẠN CÙNG PHÒNG TRƠ TRẼN , KHÔNG CHO TÔI BẬT ĐIỀU HÒA

Phần 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

1.

Sau lễ khai giảng, tôi nóng không chịu nổi.

Đến cả cơm cũng chẳng buồn ăn, tôi đi thẳng về ký túc xá.

Vừa vào phòng, tôi vội vàng bật điều hòa rồi đi tắm.

Vốn dĩ tôi nghĩ rằng tắm xong ra ngoài sẽ được tận hưởng cảm giác mát mẻ.

Thế nhưng, khoảnh khắc bước từ nhà tắm ra, chẳng thấy hơi lạnh đâu mà chỉ có hơi nóng hầm hập phả vào mặt.

Đi cùng với đó là lời trách móc của trưởng phòng Lý Thúy Hồng:

"Mày bật điều hòa đấy à? Ai cho phép mày tự ý bật khi chưa được cả phòng đồng ý? Mày có biết điều hòa tốn bao nhiêu tiền không? Lại còn bật 18 độ nữa chứ! Đúng là không coi tiền ra gì!"

Tôi ngớ người, ngoài trời đang 40 độ, không bật điều hòa thì chờ c h í c vì nóng à? Tôi không nhịn được mà phản bác:

"Ngoài trời 40 độ rồi, trời nóng thế này không bật điều hòa sẽ đổ bệnh đấy, lỡ có chuyện gì thật thì chẳng phải còn tốn kém hơn sao?"

Nghe vậy, Lý Thúy Hồng trợn mắt:

"Theo lời mày nói thì ngày xưa không có điều hòa người ta c h í c nóng hết rồi à? Nhà tao cũng không có điều hòa, chẳng phải vẫn sống tốt sao? Sao Lý Đình và Trần Nam không thấy nóng, mà chỉ có mình mày đòi bật? Tao thấy mày chỉ làm màu thôi."

Tôi có chút cạn lời, quê cô ta ở trong núi, làm sao so được với nhiệt độ của thành phố công nghiệp hóa? Nhưng cô ta nói cũng không sai, chuyện này đành phải thiểu số phục tùng đa số.

Thế là tôi nhẹ nhàng hỏi ý kiến hai người bạn cùng phòng còn lại.

Lý Đình nói: "Tao không có tiền, nên thôi không bật đâu."

Nghe vậy, tôi vội nói:

"Tao hỏi rồi, tiền điều hòa của trường, bật tám tiếng chia đầu người cũng chỉ hết có một tệ thôi."

Câu nói này lại khiến Trần Nam ngẩng đầu lên tỏ vẻ bất mãn:

"Chưa nghe câu ‘tâm tĩnh tự nhiên mát’ à? Mày bớt nói vài câu còn hơn."

Nói xong cô ta còn lẩm bẩm một câu:

"Có giỏi thì tự bỏ tiền ra mà hưởng, bắt cóc đạo đức người khác làm gì không biết?"

Phòng ký túc vốn không lớn, nên tôi đương nhiên nghe được câu đó.

Rõ ràng quần áo của họ đã ướt đẫm mồ hôi, tóc tai bết cả vào da đầu.

Vậy mà vẫn cứ cứng miệng nói không nóng.

Lý Thúy Hồng đứng bên cạnh cười khẩy:

"Được rồi nhé, thiểu số phục tùng đa số, lần này mày không còn gì để nói nữa chứ?"

Nói xong cô ta lại liếc tôi một cái rồi nói nhỏ:

"Không có số công chúa lại còn mắc bệnh công chúa."

Trời quá nóng, tôi thật sự không còn sức để tranh cãi với họ.

Thực ra nói đi nói lại, cũng chỉ vì vấn đề tiền bạc.

Từ lúc mới nhập học tôi đã biết, ba người họ đều là sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, sinh hoạt phí không nhiều, sống rất tằn tiện.

Nhưng tôi không ngờ trời nóng đến 40 độ mà họ ngay cả điều hòa cũng không dám bật.

Suy đi tính lại, tôi đề nghị sẽ tự mình trả tiền điều hòa.

Lần này họ không phản đối nữa, mà ngược lại còn nhấn mạnh nhiều lần:

"Đây là mày tự nguyện trả tiền đấy nhé, bọn tao không ép đâu."

Câu này hai ngày ở trường tôi đã nghe đến nhàm cả tai.

Bởi vì cây phơi đồ, chổi, cây lau nhà, gương toàn thân trong phòng đều là tiền của tôi mua.

Lần nào họ cũng nói không cần, không dùng, nhưng khi tôi mua về rồi thì họ vẫn cứ dùng.

Tôi thở dài, thôi thì bỏ thêm chút tiền coi như làm việc thiện.

Nhưng tôi không ngờ rằng sự nhượng bộ của mình lại khiến những người bạn cùng phòng được đằng chân lân đằng đầu.

BẠN CÙNG PHÒNG TRƠ TRẼN , KHÔNG CHO TÔI BẬT ĐIỀU HÒA

Phần 1

Chương trước
Chương sau