Bạo Quân Có Thuật Đọc Tâm

1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

1.

Kỳ Kiêu, tân hoàng của nước Ngụy.

Thủ đoạn như sấm, dứt khoát tàn nhẫn.

Tâm tình không tốt cũng muốn g.i.ế.c người, tâm tình tốt cũng muốn g.i.ế.c người.

Thanh Hà công chúa nghe nói mình phải gả cho một bạo quân như vậy thì sợ đến mức bỏ trốn ngay tại chỗ.

Muốn hỏi ta là ai ư?

Ha ha, ta là kẻ xui xẻo bị gả thay.

Chuyện này chẳng buồn cười chút nào!

Ngày đại hôn, ta ngồi trên giường trải chăn màn, không ngừng run rẩy.

Khi quân là trọng tội mà ta lại còn rơi vào tay vị bạo quân này.

Chẳng lẽ ta không phải c.h.ế.t tan xác thành từng mảnh sao?

Thế là sau khi Kỳ Kiêu vén khăn trùm đầu.

Câu đầu tiên ta hỏi là: "Bệ hạ, nếu như, đương nhiên thần thiếp nói là nếu như, nếu có kẻ lừa dối ngài thì ngài sẽ xử trí thế nào?"

"Có cho hắn một cơ hội sửa đổi lỗi lầm không?"

Kỳ Kiêu nắm cằm ta mà cẩn thận đánh giá.

"Không có nếu như."

Hắn cười như có như không, thản nhiên nói: "Kẻ nào dám lừa dối trẫm, trẫm sẽ khiến hắn tan thành từng mảnh."

"... Đến cả chắp vá cũng không thể."

Rầm một tiếng!

Trời của ta sập rồi!

2

Nụ cười hoàn hảo đoan trang của ta cứ thế vỡ vụn.

Hắn khẽ nheo mắt phượng lại rồi lười biếng nhìn sang.

Giọng điệu nguy hiểm vang lên: "Sao? Nàng có chuyện giấu trẫm?"

Ta điên cuồng vẫy tay: "Không có không có, tuyệt đối không có!"

"Không có thì ngoan ngoãn ngủ đi."

Hắn chỉ tay vào giường: "Nàng là công chúa nước Sở, đêm tân hôn, trẫm đương nhiên sẽ cho nàng thể diện."

"Trẫm không muốn mang tiếng lạnh nhạt công chúa, khắt khe tân nương đâu."

"Vâng, vâng …"

Ta vâng dạ lia lịa, ra sau bình phong để thay y phục rồi rón rén chui vào chăn.

Mặc dù miệng ta không nói một lời nhưng trong đầu thì không ngừng nghĩ đến: [Huhu, nghe nói mỗi bữa bạo quân ăn năm đứa trẻ, nếu để hắn biết ta là hàng giả thì hắn sẽ g.i.ế.c ta thế nào đây?]

[Lụa trắng, rượu độc hay chủy thủ?]

[Đánh c.h.ế.t bằng loạn côn hay nhất trượng hồng?]

[Ta xinh đẹp thế này, ta không thể c.h.ế.t được.]

[Ông trời ơi, bà trời ơi, mở mắt ra mà xem! Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng làm chuyện xấu nào, trên thì đỡ lão thái thái tám mươi tuổi qua phố, dưới thì giúp trẻ con ba tuổi nhặt diều, người tốt như ta không nên rơi vào kết cục này a!]

[Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ *999]

[Hay ta tìm cơ hội chuồn đi nhỉ?]

Ta cũng không biết đã chọc giận Kỳ Kiêu chỗ nào.

Hắn đã phóng ánh mắt như d.a.o tới, trông có vẻ rất khó chịu.

Não ta lập tức ngừng hoạt động.

Ta lập tức ngoan ngoãn, cầu xin tha thứ.

May mắn thay, hắn không tiếp tục làm khó.

Ta đường hoàng nằm xuống, giữa hai người, cách một ranh giới Sở hà Hán giới*, rạch ròi phân minh.

*Sở hà Hán giới: thuật ngữ quân sự, chỉ ranh giới giữa hai nước Sở và Hán trong thời Chiến Quốc Trung Quốc.

Căng thẳng quá.

Hù…

Ta phải nghĩ chút chuyện khác để phân tán sự chú ý.

Kỳ Kiêu đã hô hấp đều đặn, dường như đã ngủ say.

Ta nảy sinh vài phần hiếu kỳ đối với vị phu quân lần đầu gặp mặt này.

Ta nửa ngồi dậy, mượn ánh nến mờ ảo đánh giá hắn.

Mày kiếm, mi dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng sắc hoa hồng.

Cơ n.g.ự.c đầy đặn, phập phồng theo hơi thở.

[ Đúng là xui xẻo mà, chạy xa như vậy đến đây lại gả cho cái thứ này, tính tình còn thất thường, không hợp một lời là muốn ăn thịt người.]

[Tuy nhiên, dù tính tình hắn thất thường nhưng thật sự rất tuấn tú nha!]

[Dù là nữ nhân lạnh lùng đến mấy nhìn thấy cũng sẽ bật cười thành tiếng.]

[Cái bụng sáu múi này, cho ta sờ sờ không quá đáng chứ?]

[Chúng ta đều thành hôn rồi, nên làm việc nên làm thôi!]

[Cái cơ n.g.ự.c kia có thể cho ta mút mút không?]

[Được thôi!]

Tư tưởng ta càng bay càng xa.

Ta nhớ lại trước khi xuất phát từ nước Sở, bà v.ú đã vội vàng bồi bổ cho ta mấy cuốn sách tranh nhỏ.

Nội dung chi tiết, hình ảnh sinh động.

Tựa như chiên một quả trứng ốp la, lật đi lật lại, lửa lớn nấu dầu, mặt trước mặt sau, hai mặt vàng óng.

Hai má ta có chút nóng bừng.

Hắc hắc hắc.

[À phải rồi, nói đến 'to lớn', không biết chỗ kia của hắn …]

Với tinh thần học hỏi chăm chỉ và cầu tiến, ta rón rén vén chăn, lén lút liếc nhìn một cái.

Hai cái.

Ba cái.

Bốn cái…

Ta dần dần trở nên càn rỡ.

Kỳ Kiêu đang nhắm chặt mắt, mày càng nhíu càng sâu, mặt cũng đỏ bừng thành màu gan heo.

Ngay khi hắn sắp không nhịn nổi nữa, ta cuối cùng cũng vui mừng đưa ra kết luận: [To!]

Hắn choàng dậy từ trên giường, ôm chặt chăn, nghiến răng nghiến lợi.

"Đủ rồi!"

"Nàng bây giờ! Lập tức! Ngay lập tức! Cút xuống cho trẫm!"

3

Gối và chăn của ta cũng bị ném ra ngoài cùng lúc.

Ngoài điện có một chiếc giường nhỏ, vừa đủ cho một người nằm.

Nhưng cái ván này hơi cứng, ta trằn trọc lật qua lật lại mấy lượt cũng không ngủ được.

Ta nhìn chằm chằm mặt trăng trên trời mà ngẩn người.

Một khi người đã không ngủ được thì dễ dàng nhớ lại những chuyện cũ đau buồn.

Bạo Quân Có Thuật Đọc Tâm

1

Chương trước
Chương sau