Trong tâm trí ta hiện lên bóng dáng Lục Hủ Chi.
Người đã cứu ta khỏi vực sâu rồi lại đẩy ta vào một hố lửa khác.
Ta tên Thẩm Gia Ngư.
Khi mười hai tuổi, ta và muội muội sắp c.h.ế.t vì bệnh lang thang đầu đường xó chợ.
Có hào thân nói cứu người thì được nhưng điều kiện là ta phải theo hắn về làm thiếp.
Ánh mắt thèm thuồng rơi trên người ta.
Lục Hủ Chi xuất hiện vào lúc này.
Hắn thu nhận hai chị em ta, lại mời đại phu đến chữa trị cẩn thận.
Những người từng gặp ta đều nói dung mạo của ta đây, tương lai sẽ có gặp chuyện lớn.
Lục Hủ Chi cũng nhận ra điều này.
Do đó hắn đối xử với ta luôn khác biệt so với người khác.
Hắn một tay chỉ dạy ta cầm kì thi họa,
Khi ta tập múa bị ngã, hắn bất chấp phòng nam nữ mà ôm ta về phòng, tự mình bôi thuốc.
Đêm tuyết lớn, có đồng liêu đến yến tiệc trong phủ.
Khi nhìn thấy ta, mắt sáng lên vài phần.
"Lục huynh, nha hoàn này của huynh thật xinh đẹp, có thể tặng nàng cho ta không?"
Lục Hủ Chi vốn ôn hòa lại hiếm khi nổi giận.
Hắn làm vỡ chén rượu, hạ lệnh đuổi khách.
"Nàng là người của ta, há có thể dung thứ cho ngươi dòm ngó?"
Sau khi người đi, hắn ôm chặt ta vào lòng.
Nụ hôn mang theo ý ghen tuông rơi xuống từng đợt.
"Tiểu Ngư nhi, nàng chỉ có thể là của ta."
Lòng ta như trống đánh, khẽ đáp lời.
Ta chưa từng trải qua phong nguyệt mà chỉ thấy trong sách tranh.
Ta ngây thơ cho rằng hắn hôn ta thì sẽ cho ta danh phận.
Tuy nhiên biến cố đến quá nhanh.
Nó xuyên thủng những ảo tưởng không thực tế của ta.
Tin tức nước Ngụy và nước Sở kết minh liên hôn truyền đến.
Thanh Hà công chúa thà c.h.ế.t không chịu.
Chuyến đi này đường xá xa xôi, tính tình Ngụy hoàng lại vô cùng thất thường.
Đi hòa thân thì có gì khác đi chịu c.h.ế.t đâu.
Nước mắt công chúa như châu ngọc.
Từng giọt nước mặt rơi vỡ vụn trên chóp tim Lục Hủ Chi.
Hắn nhẫn tâm đưa ta đi thay thế.
Khi đối mặt với lời cầu xin của ta, hắn lạnh lùng và tuyệt tình đến vậy.
"Thẩm Gia Ngư, mạng của muội muội nàng đều nằm trong tay ta."
"Nàng nghĩ mình có thể lựa chọn sao?"
Ta khổ sở suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thể hiểu được tình ý của Lục Hủ Chi đối với ta.
Đã không yêu ta.
Vì sao lại muốn thân mật với ta như vậy, khiến ta nảy sinh ảo giác được yêu?
Đã yêu ta.
Lại vì sao lại mặc kệ tình cảm của ta bén rễ nảy mầm, chờ đến khi cành lá sum suê thì lại nhẫn tâm cắt đứt?
Giờ đây, ta cuối cùng cũng hiểu ra.
Chỉ khi ta động lòng thì mới có thể hoàn toàn trung thành với hắn, trở thành một thanh đao sắc bén trong tay hắn.
Ta ôm chặt chăn, lặng lẽ lau nước mắt.
Thẩm Gia Ngư, đạo lý đơn giản như vậy, vì sao bây giờ ta mới hiểu.
Sao ta lại, ngốc đến thế…
Hu hu, hu hu hu hu…
Giờ khắc này đã là nửa đêm.
Ánh trăng mờ ảo, tiếng nước đồng hồ canh vang vọng.
Cách một cánh cửa, bạo quân không thể nhịn nổi nữa mà đột nhiên ngồi bật dậy.
"Lý Toàn!"
"Đi tìm cho trẫm một thứ để bịt tai lại!"
4
Ta ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã không thấy bóng dáng bạo quân đâu.
Xuân Đào và Xuân Hạnh vào trang điểm cho ta.
Bọn họ là tai mắt do Lục Hủ Chi cài vào.
Lục Hủ Chi muốn ta nhanh chóng chiếm được trái tim bạo quân, tránh để sau này hắn nghi ngờ thân phận công chúa.
Nhưng dáng vẻ đáng thương co ro trên chiếc giường nhỏ của ta sáng nay đủ để chứng minh, tối qua không có chuyện gì xảy ra cả.
Hai người có hơi bất mãn.
"Nương nương có để phân phó của đại nhân trong lòng không?"
"Chuyện này cũng không thể trách ta được chứ?"
Ta hoạt động đôi vai cứng đờ, cẩn thận hồi tưởng lại một chút.
"Tối qua ta còn chưa nói gì, bệ hạ đã vô duyên vô cớ lườm ta một cái, sau đó lại vô duyên vô cớ nổi giận, đuổi ta ra ngoài ngủ."
Ta nghĩ đến đây thì thấy có chơi ấm ức nên nhỏ giọng than vãn: "Lời đồn quả nhiên không sai, bạo quân vẫn là bạo quân, tâm tư khó dò, tính tình thất hường."
Hai người nhìn nhau, không thể phản bác.
"Vậy đúng là… tính tình thất thường thật."
Kể từ đêm đó, Kỳ Kiêu không cho phép ta bước vào tẩm điện của hắn nửa bước vào ban đêm nữa.
Đã như vậy thì chỉ có thể chọn thời gian ban ngày.
Xuân Đào và Xuân Hạnh trang điểm cho ta thành một bình hoa xinh đẹp rồi nhét một hộp điểm tâm vào tay ta và đẩy ta đến bên ngoài Ngự Thư Phòng.
"Quý phi nương nương, xin chờ một chút."
Lý công công bên cạnh Kỳ Kiêu chặn ta lại rồi áy náy cười: "Bệ hạ đặc biệt dặn dò, nói khi ngài phê tấu chương, ai cũng có thể vào Ngự Thư phòng nhưng chỉ có nương nương là không được."
Làm gì vậy?
Nhằm vào ta sao?
Đáy mắt ta lướt qua một tia thất vọng, miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt.
"Vậy… Là thần thiếp đến không đúng lúc rồi."
"Thần thiếp xin cáo lui."
Ta xoay người.
Trong lòng đã sớm như mưa lũ.
[Thật! Không! Có! Mắt!]