Bạo Quân Có Thuật Đọc Tâm

3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

[Ta xinh đẹp thế này! Lại thơm tho nữa! Sao hắn có thể nhịn được mà không thèm nhìn ta lấy một cái chứ?]

[Ai, Lục Hủ Chi muốn ta nắm giữ trái tim hắn, làm gì có dễ như vậy? Bây giờ ngay cả bóng dáng hắn ta cũng không thấy, hôm nay không được, ngày mai còn phải nghĩ cách đến nữa.]

[Ngày mai không gặp được, ngày kia lại phải tiếp tục…]

[Ta thật sự hết cách rồi!]

"Rầm…"

Cửa điện phía sau bị kéo mở.

Kỳ Kiêu bước nhanh tới, vén hộp điểm tâm của ta, nếm thử một miếng như làm theo thủ tục.

Hắn lại cầm một miếng bánh ngọt nhét vào miệng ta.

"Đã gặp trẫm rồi, vừa lòng chưa?"

"Nếu vừa lòng thì mau về cung của nàng đi."

Hắn còn chưa đợi ta phản ứng kịp, cánh cửa kia lại đóng “rầm” lại.

Ta: "…?"

Nhưng ta chỉ mới thấy mặt.

Vẫn còn xa mới đạt được yêu cầu của Lục Hủ Chi.

Để khống chế ta, trước khi đi, hắn đã hạ độc ta.

Tuy không trí mạng nhưng mỗi tháng phải dùng thuốc giải.

Nếu không độc tính sẽ phát tác, trong cơ thể sẽ như có ngàn vạn con kiến gặm nhấm m.á.u thịt, đau đớn không chịu nổi.

Kì hạn một tháng thoáng chốc đã đến.

Ta đau đến mức gục xuống đất, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống.

"Xuân Đào… Xuân Hạnh… Cứu ta …"

Hai người không hề động lòng mà lạnh lùng nói: "Bài học lần này, nương nương hãy ghi nhớ kỹ."

"Nếu người không làm theo yêu cầu của đại nhân, sau này bại lộ thân phận thì ai cũng không bảo vệ được người, cảm giác đầu rơi xuống đất, còn đau hơn bây giờ nhiều."

Cơn đau kịch liệt, ý thức giằng co qua lại giữa tỉnh táo và mơ hồ.

Cứ như vậy ròng rã cả một đêm.

Khi ánh trời vừa rạng, độc tính cuối cùng cũng tiêu tán.

Ta hít một hơi thật dài rồi ngất đi.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, Kỳ Kiêu đang ngồi trước giường ta, lo lắng mà vuốt ve trán ta: "Nghe cung nhân nói nàng bệnh rồi?"

"Rốt cuộc là sao? Nói cho trẫm nghe."

Khó nói thành lời thì ủy khuất to lớn trong lòng dâng trào.

Ta quay mặt đi, cổ họng chua xót.

"Đa tạ bệ hạ quan tâm."

"Thần thiếp … Không sao."

Tuy nhiên miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

[Huhu đau quá đi mất…]

[Lục Hủ Chi, ta hận ngươi, hạ độc nặng như vậy, ta thật sự sắp bị ngươi hại c.h.ế.t rồi …]

[Muốn ôm ôm…]

[Muốn ôm ôm muốn ôm ôm muốn ôm ôm muốn ôm ôm *100]

Hắn khẽ nhíu mày như đang cẩn thận suy tư điều gì đó.

Một lát sau, hắn thở dài một hơi.

Hắn hoàn toàn thay đổi vẻ lạnh nhạt xa cách thường ngày.

"Đừng sợ."

"Trẫm dỗ nàng."

Cánh tay hắn vòng qua eo ta, vươn tay ôm một cái, cả người ta cứ thế vững vàng nép vào lòng hắn.

?

A?

Chẳng lẽ hôm nay hắn đổi tính rồi sao?

Không biết vì sao hắn lại nhanh chóng thay đổi như vậy.

Nhưng bây giờ, ta tham luyến sự ấm áp ngắn ngủi này, tham luyến đôi người lúc này.

Tay Kỳ Kiêu đặt trên gáy ta, bóp nhẹ lúc có lúc không như đang an ủi một con mèo con.

Toàn thân ta được sự an toàn to lớn bao bọc. Ta cứ thế từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hắn.

Trong giấc mộng, đầu ta lăn một cái, gối lên một thứ gì đó ấm áp, vừa mềm vừa cứng.

Ha ha! Cơ n.g.ự.c thật lớn! Cho ta ăn một miếng!

Mút mút!

Một đêm mộng đẹp.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, ta vẫn còn trong vòng tay Kỳ Kiêu nhưng đầu ta đã bị hắn đẩy ra xa hai dặm.

Sao vậy?

Ta nhìn lại làn da ở n.g.ự.c hắn.

Một dấu răng rõ ràng in trên đó.

Ta điên mất… Thật sự đã mút rồi hả.

Ta tặc lưỡi nhấm nháp dư vị.

Sao lại không có chút ấn tượng nào vậy?

Thiệt rồi! Thiệt thòi quá rồi!

Kỳ Kiêu bị động tác của ta đánh thức.

Hắn xoay mặt ta lại cho thẳng, gạt gạt mái tóc lòa xòa trên trán ta.

"Đây đã không còn là nước Sở nữa, sau này gặp phải chuyện gì thì có trẫm chống lưng cho nàng."

"Nàng có thể không nghe và không theo lời người khác, biết không?"

Lời nói này ẩn chứa thâm ý.

Ta không biết hắn đang thử ta hay đã phát giác ra điều gì.

Ta tựa vào n.g.ự.c hắn, ngây ngô nhìn rồi như hiểu như không gật đầu.

Hắn cứ thế ôm ta một lúc. Ta đột nhiên bò dậy từ trên người hắn rồi hoảng loạn tìm thái y.

"Bệ hạ!"

"Bệ hạ, sao ngài lại chảy m.á.u mũi vậy ạ!"

5

Thái y cung kính cúi người: "Nhìn mạch tượng, bệ hạ chỉ là tâm hỏa quá vượng, không có gì đáng ngại, chỉ cần chú ý ăn uống gần đây, lấy thanh đạm làm chủ là được."

Ta tự mình tiễn thái y ra cửa.

Trước khi đi, hắn lại gần hơn một chút, dùng giọng nói người khác không nghe thấy mà nói.

"Tuy bệ hạ và nương nương còn trẻ nhưng vẫn nên tiết chế một chút thì tốt hơn…"

Ta: "?"

Ông ta đang nói gì vậy, sao ta không hiểu gì hết vậy?

Khi ta trở về, Kỳ Kiêu đang ngồi bên bàn, uống trà hoa cúc thanh nhiệt giải nóng.

"Lúc nàng còn đang trên đường đến đây hòa thân thì đã có kẻ nói với trẫm rằng nàng giỏi mê hoặc lòng người, tuyệt đối không phải nữ tử tầm thường, trẫm ban đầu còn không tin, hôm nay cuối cùng cũng được mở mang rồi!"

"Trẫm chỉ tàn bạo một chút, trẫm tuyệt đối không phải hôn quân!"

Bạo Quân Có Thuật Đọc Tâm

3