Bạo Quân Có Thuật Đọc Tâm

4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Đừng tưởng xinh đẹp là có thể mê hoặc trẫm, trẫm mới không mắc bẫy này đâu!"

Hắn thao thao bất tuyệt nói một hồi.

Ta chớp chớp mắt.

" Nhưng thần thiếp vừa rồi có làm gì đâu chứ."

Sao? Mỹ nhân cũng có tội ư?

Hắn nói năng lộn xộn.

"Nàng nàng nàng… Nàng vừa rồi dùng ánh mắt vô tội như vậy nhìn trẫm, trẫm mặc kệ, nàng chính là thủ đoạn cao minh!"

"Ồ, được thôi."

Ta tiện tay sờ một sợi dải lụa đỏ rồi bịt lên mắt: "Vậy ta không nhìn nữa, như vậy được chưa, bệ hạ?"

Đã nửa ngày nhưng không có hồi âm.

Ta chỉ nghe "đùng" một tiếng.

Ta vén dải lụa đỏ xuống, lại phát ra tiếng thét chói tai lần nữa rồi gọi người mau đi kéo thái y còn chưa đi xa quay lại.

"Bệ hạ!"

"Sao bệ hạ lại ngất xỉu nữa rồi!"

Tuy nhiên, để đối phó với hai tai mắt Xuân Đào và Xuân Hạnh, ta vẫn phải cố gắng học hỏi cách dụ dỗ bệ hạ.

Trong một rổ tài liệu học tập kia, ngoài sách tranh nhỏ ra, còn có một cuốn sách hướng dẫn lý thuyết.

Tên là 《Cẩm nang thành phi cấp tốc》.

Lời đầu tiên: "Muốn chiếm được trái tim nam nhân thì trước hết phải chiếm được dạ dày của hắn."

Sau khi trải qua vô số ngày đêm khổ đọc, chăm chỉ học tập, cuối cùng cũng đến lúc kiểm tra thành quả.

Ta lại xách hộp thức ăn đến thư phòng.

Bất ngờ là lần này Lý công công không chặn ta lại.

Kỳ Kiêu ngẩng đầu lên từ trong đống tấu chương.

"Đến làm gì?"

Theo hướng dẫn trong sách, giờ khắc này ta nên giả vờ tình ý, không đúng, dịu dàng nhỏ nhẹ mỉm cười mà nói: "Thần thiếp thấy bệ hạ thật sự vất vả, bèn tự mình xuống bếp làm chút điểm tâm, mong có thể giúp bệ hạ giảm bớt phần nào."

Phải thể hiện sự quan tâm, ân cần và ánh sáng của tình mẫu tử.

Nhưng người một khi căng thẳng, đầu óc sẽ lập tức trống rỗng.

Ta chỉ có thể nói thật: "Phòng bếp nhỏ làm điểm tâm và hâm canh, chỉ có nắm hành lá này là thần thiếp tự tay rắc lên."

"Dù sao thần thiếp chỉ muốn chiếm được dạ dày của ngài, chứ không muốn chiếm được mạng của ngài."

Hắn cười rộ lên.

Hiếm khi hắn thấy hứng thú như vậy nên đẩy tấu chương trước mặt sang một bên, uống bát canh nửa vời do ta tự tay thêm hành lá.

Ta yên lặng đứng đợi bên cạnh mà suy nghĩ bay bổng.

[Chờ hắn uống xong canh, chẳng lẽ ta phải triển khai bước tiếp theo rồi sao?]

[Trong sách viết thế nào nhỉ?]

[Nhớ ra rồi, phải giả vờ đứng không vững, nhân cơ hội lao vào lòng hắn.]

[À, thôi vậy. Dù sao lần trước ta chỉ thở thôi mà hắn đã phản ứng kịch liệt đến thế.]

[Lỡ lần này không kiểm soát được mức độ, hắn kích động quá mà c.h.ế.t luôn, bắt ta tuẫn táng thì sao đây?]

[Làm yêu phi thật khó, ai da.]

[Cũng không biết bao giờ mới hoàn thành được bước đó đây.]

[Lật tới lật lui, lửa cháy đổ dầu, mặt trước mặt sau, hai mặt vàng ươm.]

Khụ khụ.

Tư duy ta bị kéo về thực tại.

Ta nhìn qua, thấy Kỳ Kiêu ngả người vào lưng ghế.

“Đêm nay là đêm trăng tròn, ngày tốt cảnh đẹp, không thể phụ bạc. Trẫm vừa phê duyệt xong tất cả tấu chương hôm nay, tối nay rảnh rỗi nên muốn nghỉ ngơi thật tốt.” Hắn nhướng mày, vui vẻ nói: “Ái phi, nàng có hiểu ý trẫm không?”

Ta thành thật nhìn hắn: “Thần thiếp hiểu.”

Thế là tối nay, ta ngoan ngoãn ở trong tẩm cung.

Một bước cũng không ra khỏi cửa.

Làm hoàng đế là một công việc tốn thể lực, ngày nào Kỳ Kiêu cũng thức từ sáng đến tối, không thì gặp đại thần, không thì phê duyệt tấu chương, còn phải tranh thủ chút thời gian để đối phó với ta.

Hắn nói muốn nghỉ ngơi thật tốt, tức là không muốn có ai quấy rầy.

Ta đúng là người đẹp tâm thiện mà!

Suốt một đêm, ta ăn đĩa hoa quả, xem thoại bản, ăn khuya.

Giữa chừng không ngừng có thái giám đến bẩm báo.

“Bệ hạ đang dùng bữa tối một mình.”

“Bệ hạ đang ngâm mình trong Thang Tuyền Cung.”

“Bệ hạ đang thưởng trăng một mình.”

“Bệ hạ…”

Ta gật đầu.

Xem ra, hắn rất tận hưởng khoảng thời gian nhàn hạ hiếm có tối nay.

Đêm khuya, có người vén màn thêu, bước vào giấc mộng của ta.

Ta mơ mơ màng màng hỏi: “Ai?”

“Là trẫm.”

Ta nghi ngờ, sao hắn lại tới?

Thôi kệ, người đã tới rồi, cứ nịnh bợ một chút đi. Dù sao cũng học được bao nhiêu thủ đoạn từ sách, không dùng thì phí.

Ta học thuộc lòng trong sách, áp mặt vào lòng bàn tay hắn, cọ cọ.

“Sao bệ hạ lại tới đây?”

“Không có bệ hạ bên cạnh, thần thiếp không ngủ được đâu …”

Hắn không chút khách sáo vạch trần: “Ái phi có muốn mở mắt ra rồi hẵng nói chuyện không?”

“…”

Không biết vì sao mà ta chẳng làm gì, Kỳ Kiêu lại nói thủ đoạn của ta cao siêu.

Thế mà khi ta thực sự coi việc quyến rũ hắn là một sự nghiệp để phấn đấu, lại không hiệu nghiệm.

Chắc là… Ta không có thiên phú làm yêu phi rồi.

Ta vật lộn ngồi dậy. Nhưng cơn buồn ngủ thật sự khó cưỡng lại. Ta lảo đảo, nghiêng trước ngả sau. Cuối cùng ta tựa vào lòng hắn mà nói chuyện.

Hắn vân vê một lọn tóc của ta, quấn quanh đầu ngón tay.

“Sao tối nay lại không đến?”

Bạo Quân Có Thuật Đọc Tâm

4