“Chẳng phải bệ hạ nói muốn nghỉ ngơi thật tốt sao?”
Ta thấu tình đạt lý biết bao.
Hắn vừa giận vừa cười: “Trẫm tưởng nàng đã hiểu, trẫm đang mời nàng đó.”
Thôi được rồi, nếu ta không đến thì hắn tự đưa mình đến tận cửa.
Kỳ Kiêu ôm eo ta, tay kia kê sau gáy ta, tư thế vô cùng thân mật.
“Ngủ đi.”
Ánh trăng trắng trong xuyên qua từng lớp màn lụa chiếu vào, mờ mờ ảo ảo, hương thơm thoang thoảng trong trướng, một thứ tình cảm không thể diễn tả bằng lời cứ thế lớn dần, lan tỏa trong đáy lòng.
“Bệ hạ, thần thiếp chợt nhớ ra còn một chuyện.”
“Nói đi.”
“Thần thiếp có thể gối đầu lên cơ n.g.ự.c của người mà ngủ không?”
“…”
Trong đêm tối, một tiếng thở dài ẩn nhẫn lại bất lực.
“Được.”
7
Ngày Thất Tịch, Kỳ Kiêu đưa ta vi hành xuất cung.
Trước sạp hàng của những người bán hoa, người chen chúc đông vô cùng, Kỳ Kiêu chen vào rồi dặn ta đợi hắn tại chỗ.
Rất nhiều người qua đường cầm hoa tươi tặng ta, ta không hiểu ý nghĩa là gì nên ngơ ngẩn nhận tất cả. Đến khi Kỳ Kiêu trở về, ta đã sắp biến thành giá hoa rồi.
Hắn ha hả cười lớn, sau khi lấy tất cả hoa trên người ta xuống, lại cài bông hoa trong tay hắn lên đầu ta.
Hắn hài lòng thỏa ý, ngắm nhìn thành quả của mình.
Cho đến khi lên thuyền hoa, hắn mới giải thích cho ta.
Phong tục nước Ngụy là vào ngày Thất Tịch nam nữ tặng hoa tươi cho nhau, chính là để bày tỏ tình ý.
Ta uống một ngụm nước khoai môn ngọt: “ Nhưng mà vừa rồi tặng hoa cho ta không chỉ có nam tử mà còn rất nhiều cô nương xinh đẹp nữa?”
“Nước Ngụy lại cởi mở đến vậy sao!”
Hắn sâu sắc nhìn ta một cái.
“ Đúng vậy.”
“Cho nên bây giờ, trẫm vừa phải đề phòng nam lại vừa phải đề phòng nữ…”
Ta không hiểu. Ta vô cùng kinh hãi.
Hoàng hôn buông xuống, đèn hoa mới lên. Tiếng nhạc trong thuyền hoa trên sông vẫn không ngừng nghỉ.
Uống trà nghe khúc, thật sảng khoái biết bao.
Một cây ám khí xuyên qua không gian lao tới, cắm "phập” vào bức tường phía sau ta, lúc đó một viên khoai môn của ta còn chưa kịp nuốt xuống.
Người luyện võ giác quan nhạy bén, trong chớp mắt, Kỳ Kiêu đã nhanh chóng kéo ta lại bảo vệ phía sau.
“Có thích khách!”
Cảnh tượng lập tức hỗn loạn. Mũi tên như mưa rào ập tới, thích khách áo đen từ bốn phía bao vây lại.
Tiếng binh khí va chạm, tiếng bước chân hỗn loạn, cùng với tiếng kêu la hòa vào nhau.
Trong hỗn loạn, một ám khí nhắm thẳng vào Kỳ Kiêu.
Khi đại não ta còn chưa kịp nhận ra mình đang làm gì thì thân thể đã hành động trước một bước.
Ta cứ như vậy không chút do dự mà chắn trước người hắn.
Chỉ nghe hắn kêu một tiếng.
“Tiểu Ngư, đừng!”
Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn đau đớn ập đến kịch liệt.
8
Khi ta tỉnh lại lần nữa thì đã về đến cung. Vết thương sau lưng đau đến toát mồ hôi lạnh, cũng không ngừng nhắc nhở ta.
Cả đời này vinh hoa phú quý. Ổn rồi!
Đây đâu phải thích khách. Đúng là quý nhân của ta mà!
Kỳ Kiêu bưng thang dược tiến vào. Hắn đã canh giữ ta rất lâu, đáy mắt thâm quầng, cằm mọc lên những sợi râu lún phún. Trong mắt nửa là lo lắng, nửa là sợ hãi.
“Vì trẫm mà ngay cả mạng cũng không cần.”
“Sao lại ngốc đến vậy?”
Ta tựa vào tay hắn rồi uống hết từng muỗng.
“Bệ hạ từng nói sau này ở đây, có bệ hạ chống lưng cho ta, bất kể lời này có phải thật lòng hay không, tóm lại thần thiếp thật sự đã tin.”
“Ngày ấy thích khách xuất hiện, thần thiếp không còn màng gì nữa. Nếu bệ hạ xảy ra chuyện, sau này thần thiếp sẽ thật sự… Thật sự không còn nơi nương tựa…”
Ta rũ mi, hàng mi dài phủ xuống một vệt bóng mờ. Ta do dự không biết có nên thú nhận thân phận thật hay không.
Ta không thể đảm bảo mình nhất định có thể đánh cược đúng.
Nhưng bây giờ, nhân lúc ta vừa vinh quang bị thương, nhân lúc hắn có chút tình cảm với ta, cuối cùng ta cũng lấy hết dũng khí mở miệng.
“Thật ra, thần thiếp không phải Thanh Hà công chúa thật sự, thần thiếp chỉ là…”
Hắn ngắt lời ta.
“Không cần nói nhiều, trẫm đã sớm biết thân phận của nàng rồi.”
Ta: !
Ta chợt nhớ ra, khi trúng ám khí, hắn đã gọi ta là “Tiểu Ngư”.
“Thật ra, trẫm có thể nghe thấy nàng đang nghĩ gì trong lòng.”
Ta như lâm đại địch: “Bắt đầu từ khi nào vậy?”
Hắn: “Luôn luôn.”
Ta: !
Ta bắt đầu cẩn thận hồi tưởng, trong lòng ta có từng có ý nghĩ đại nghịch bất đạo nào không.
…
Hình như mỗi câu mang ra, đều đủ để bị trảm đao trước mặt thị chúng rồi!
Hắn nghe hết rồi sao?
Thế này thì có gì khác với việc lấy mạng ta đâu!!
Ta vùi mặt vào gối nín thở, hai chân đạp đạp.
Không sống nữa!
Dù sao ta cũng đã lên đến quý phi rồi. Một người dưới một người trên vạn người. Dù là chết, cũng phải an táng thật hùng hậu!
Kỳ Kiêu vội vàng bù đắp.
“Những ý nghĩ lung tung lộn xộn trong đầu nàng trước đây, trẫm sẽ không truy cứu nhưng Thẩm Gia Ngư, từ hôm nay trở đi, nàng phải sống thật tốt.”
Ta ồm ồm nói: “Thật sao?”
Hắn thề: “Trí nhớ trẫm không tốt, không nhớ gì cả.”
Ta nghe đến đây thì mới ngẩng mặt lên tiếp tục thở dốc.
Hắn cho tất cả mọi người trong phòng lui ra.