Bạo Quân Có Thuật Đọc Tâm

6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Một tay hắn đặt lên sau gáy ta, bóp nhẹ nhàng không nặng cũng không nhẹ.

“Trẫm từng g.i.ế.c rất nhiều người, cũng đắc tội với nhiều người, đã quen với những ngày tháng nguy cơ tứ phía, nghe gió tưởng hạc như vậy, bao gồm cả vụ ám sát lần này.”

“Trước khi nàng đến, trẫm đã nghi ngờ nàng là mật thám do nước Sở phái đến hoặc là thích khách.”

“Chính vì nàng không phải Thanh Hà công chúa thật sự, trẫm mới dám trút bỏ phòng bị với nàng.”

“Bây giờ, trẫm ban cho nàng quyền được lựa chọn.”

“Muốn tiếp tục làm con rối của Lục Hủ Chi hay đến bên trẫm?”

Ta ôm chặt eo hắn, tha thiết đầu hàng.

“Bất kể sau này xảy ra chuyện gì thì ta đều muốn đứng cùng người.”

9

Kỳ Kiêu hạ chỉ, muốn lập ta làm hoàng hậu.

Đợi ta dưỡng thương xong, sang năm mới sẽ đến Triều Thiên Cung tế cáo trời đất rồi mới làm lễ sắc phong.

Tin tức rất đột ngột. Cung nhân quỳ đầy đất, đồng thanh chúc mừng ta.

Thật ra ta cũng không biết họ đang chúc mừng cái gì.

Bởi vì cả hậu cung chỉ có duy nhất mình ta.

Ta sắp tấn phong từ quý phi quản lý thành Hoàng hậu.

Nhưng không khí đã đến, vậy thì cứ làm bộ làm tịch ăn mừng một chút đi.

Hai nước Sở và Ngụy muốn mở một tuyến thương lộ trên sông, trước Tết, nước Sở lại phái sứ giả đến yết kiến.

Ngoài ý muốn của ta là, Lục Hủ Chi cũng đến.

Xét về quan vị và chức vụ, vốn dĩ hắn không cần phải đến.

Người quen gặp mặt, quả thực có hơi ngượng nghịu.

Trên yến tiệc, ta rất cố gắng cúi đầu ăn cơm, dặn lòng không được nhìn sang chỗ khác.

Thế nhưng trực giác lại mách bảo ta, ánh mắt hắn vẫn luôn đặt trên người ta.

Ta dựng tóc gáy, sống lưng lạnh toát. Ta ăn quá nhiều, dạ dày bị tích thực rồi.

Đêm đến ta đi dạo trên đường cung để tiêu thực.

Có người chặn đường ta.

“Gia Ngư, ta rất nhớ nàng.”

Hắn trực tiếp nói: “Ta hối hận rồi.”

Xuân Đào và Xuân Hạnh rất biết ý lui xuống, ẩn mình trong bóng tối canh chừng.

Ta đã biết. Nếu hắn không gặp ta một lần thì tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.

“Bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì đâu?”

Ta xé nát chiếc mặt nạ giả dối của hắn.

“Năm đó chẳng phải ngươi đã đưa ta đến đây sao?”

“Tuy ta không đọc sách nhiều nhưng ta biết lời quân tử đáng giá ngàn vàng. Ngươi thân là người đứng đầu trăm quan nhưng vì sao lại dám làm không dám nhận?”

Nếu không phải muội muội còn ở nước Sở. Lòng ta có điều kiêng kỵ. Nếu không những lời ta nói ra, tuyệt đối sẽ khó nghe gấp trăm lần bây giờ!

Trong mắt hắn xẹt qua một tia đau đớn.

“Ta cũng từng nghĩ, ta sẽ không hối hận.”

“Gia Ngư, ta biết nàng ở đây nương nhờ người khác, sống không tốt.”

“Đừng sợ, ta sẽ tìm cách đưa nàng rời đi.”

Ta vừa nghe lời này, lập tức sốt ruột.

“Ta không đi!”

“Ta ở đây sống rất tốt!”

Ta sắp làm Hoàng hậu rồi!

Đừng làm chậm trễ ta sống cuộc sống tốt đẹp, được không!

Nhưng hắn cố chấp không nghe lời ta, chỉ tin vào những gì mình muốn tin.

“Gia Ngư, nàng có thể lừa người khác, nhưng không thể lừa ta.”

“Tính tình hoàng đế nước Ngụy thất thường, nàng ở bên hắn, cả ngày nơm nớp lo sợ, sao có thể sống tốt được chứ?”

“…”

Đủ rồi, thật sự đủ rồi.

Hắn nhìn ra ta sống không tốt từ chỗ nào vậy?

Ta nhìn lại trang phục trên người mình. Y phục ta mặc là vải Nguyệt Ảnh Sa quý hiếm vô song ( rất đắt), trên giày đính những hạt Giao Nhân Châu lấp lánh (còn đắt hơn).

Ta lại nhéo nhéo lớp thịt mới mọc ở eo, mềm mềm.

Trước kia Lục Hủ Chi bắt ta học múa nên để duy trì vóc dáng, mỗi ngày hai bữa, lại chỉ được ăn đến lưng bụng.

Từ khi đến đây, ta bắt đầu phóng túng rồi. Ai…

Cái vị cay nồng tươi ngon suốt chặng đường này chỉ có mình ta biết.

Lục Hủ Chi kể cho ta một đoạn chuyện cũ. Một đoạn chuyện cũ không ai biết đến.

Ngày xưa, hắn là thanh niên tài tuấn, học thức uyên bác. Bệ hạ bổ nhiệm hắn làm Thiếu phó, dạy dỗ Thanh Hà công chúa.

Trong những năm tháng dài lâu chung sống, giữa thầy trò đã nảy sinh thứ tình cảm khác lạ.

Thế nhưng sư đồ có luân thường. Hắn không dám, cũng không thể làm ra chuyện trái với thế tục như vậy.

Đoạn tình cảm này kết thúc trong vô vọng.

Mà ta lại tình cờ xuất hiện đúng lúc này.

Ban đầu, Lục Hủ Chi đưa ta về Lục phủ, cẩn thận bồi dưỡng, chẳng qua cũng chỉ muốn chuyển dời sự chú ý của bản thân, giải tỏa nỗi nhớ nhung công chúa.

Tuy hắn cũng từng có lúc d.a.o động vì ta.

Nhưng khi Thanh Hà công chúa không muốn hòa thân, cầu hắn giúp đỡ.

Hắn không chút do dự đẩy ta ra ngoài.

Cho đến khi thật sự mất đi, hắn mới vô thức nhận ra rằng vị trí của ta trong lòng hắn còn nặng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Hắn nói: “Gia Ngư, là ta có lỗi với nàng.”

Giờ đây mới nói năm đó sai.

Ta lắc đầu.

“Chuyện đưa ta đến nước Ngụy thay thế công chúa, ta đã không trách ngươi nữa rồi.”

“Ta chỉ là một quân cờ, trong mắt ngươi thì sao có thể sánh với công chúa kim tôn ngọc quý kia được chứ?”

Bạo Quân Có Thuật Đọc Tâm

6