Khóe môi ta hiện lên một nụ cười khổ. Cười cho sự bạc tình giả dối của hắn, càng là đang cười chính mình đáng thương. Đời như phù du, thân bất do kỷ.
“Không, Gia Ngư, nàng không phải quân cờ.”
Hắn nắm chặt cổ tay ta, cố chấp lại điên cuồng.
“Ta đưa nàng rời khỏi đây, đợi sau khi trở về, chúng ta vẫn như trước đây, có được không?”
“Về? Ngươi nói nghe thật dễ dàng.”
Ta chất vấn: “Nếu ta bỏ trốn, minh ước hai nước có tan vỡ không? Quan hệ có xấu đi không?”
“Việc mở tuyến thương lộ này liên quan đến bao nhiêu lợi ích và phúc lợi của bách tính chứ? Năm đó ngươi vì công chúa mà hy sinh ta, nay vì ta, lại muốn liên lụy bao nhiêu người nữa?”
“Lục Hủ Chi, từ trước đến nay ngươi đều chỉ nghĩ cho bản thân thôi!”
Hắn bị ta hất ra mà đứng tại chỗ, ngẩn người hết lần này đến lần khác.
Gió đã nổi lên. Ta rùng mình một cái. Đã đứng ngoài trời rất lâu rồi, đêm khuya sương xuống, nếu không quay về thì ngày mai sẽ nhiễm phong hàn mất.
“Từ khoảnh khắc rời khỏi nước Sở, vận mệnh của ta đã định sẵn rồi, đời này không thể quay về cố hương, không thể gặp lại muội muội của ta.”
Ta quay người lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Nếu ngươi thấy có lỗi với ta thì hãy thay ta chăm sóc nàng ấy thật tốt. Đối xử tốt với nàng ấy, ít nhất, đừng lại như ta ngày xưa… Dễ dàng đưa tay dâng cho người khác.”
Sau hôm đó, Lục Hủ Chi quả nhiên không còn tìm ta nữa.
Việc đàm phán diễn ra rất thuận lợi, mấy ngày nay, sứ giả nước Sở đã thu xếp hành lý, chuẩn bị lên đường về nước.
Đêm đen gió lớn.
Ta nhìn quanh bốn phía. Ba lần bảy lượt xác nhận, xung quanh không có người.
Xong rồi, chuẩn bị làm chuyện xấu.
Ta xoa xoa tay, nín thở ngưng thần.
“Hây!”
Ta nhảy lên tường cao, hai tay hai chân cùng lúc dùng sức, cuối cùng cũng nhô được một cái đầu lên.
Ta dừng lại một lát để lấy lại sức, chuẩn bị tiếp tục trèo qua.
Ta nhìn xuống, cứ thế trùng hợp chạm mắt với Kỳ Kiêu.
Hắn mặc dạ hành y, tay cầm trường kiếm. Phía sau còn có một đội ảnh vệ sát khí lẫm liệt theo sát.
“Gia Ngư.”
Hắn cười, trong lời nói toát ra hàn khí âm trầm.
“Đi đâu?”
Ta: ?
Đến mức phải làm lớn chuyện vậy sao?
11
Một tay hắn nhấc ta xuống. Mắt hắn đỏ hoe, véo eo rồi ấn ta vào tường.
Ảnh vệ nhao nhao quay lưng đi, những gì không nên nhìn thì không nhìn.
Kỳ Kiêu hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc. Hơi thở run rẩy, từng chữ như được nghiến ra từ kẽ răng.
“Nếu không phải trẫm đề phòng thêm thì đêm nay nàng đã muốn đi cùng Lục Hủ Chi rồi, có phải không?”
“Lục Hủ Chi rốt cuộc có gì tốt, đáng để nàng một lòng một dạ như vậy! Cho dù hắn đã phụ nàng, nhiều lần bỏ mặc nàng trong nguy hiểm, nàng vẫn muốn chọn hắn sao?”
“Chẳng lẽ thứ hắn có thể cho nàng, trẫm lại không thể cho? Hay nói cách khác, trở về cùng hắn mà không danh không phận, thật sự tốt hơn việc làm hoàng hậu của trẫm sao?”
“Từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn đùa giỡn trẫm, vẫn luôn diễn kịch qua loa với trẫm phải không?!”
“Thẩm Gia Ngư, nàng còn có tim không?”
Mây đen tích tụ, gió mưa sắp tới. Chỉ là…
“Bệ hạ đang nói gì vậy ạ?”
Ta hơi ngơ ngác, vuốt vuốt bộ lông của hắn mà an ủi.
Ta lại lấy món điểm tâm lén lút giấu trong tay áo ra: “Thần thiếp đói rồi, đến ăn đồ ăn đây ạ!”
“Bệ hạ có muốn ăn cùng không?”
À, là thế này. Gần đây ta tăng cân quá nhiều nên phải ăn kiêng và đã dặn dò thị nữ phải giám sát chặt chẽ chế độ ăn uống của ta.
Sau khi ăn một bát rau luộc nhỏ vào buổi trưa và một quả trứng vào buổi tối, cuối cùng ta cũng không chịu nổi nữa, chạy đến nhà bếp để ăn vụng.
Chuyện này thật sự phải lén lút một chút. Nếu không mặt mũi của ta biết để đâu?
Cái bụng nhỏ cũng rất phối hợp kêu một tiếng.
“Ục ục.”
Kỳ Kiêu: “…”
Kỳ Kiêu: “…”
Kỳ Kiêu ngượng ngùng quay đầu đi: “Không sao, trẫm không đói.”
12
Hắn giải thích, sở dĩ căng thẳng như vậy là vì ảnh vệ đã chặn được một phong mật tín do Lục Hủ Chi gửi đến.
Bức thư đó hắn đã xem đi xem lại mấy lần, các nếp gấp đều đã sờn.
[Gia Ngư, thư tới như gặp mặt.]
[Ta tự tay đưa nàng đến bên hắn, là việc ta hối hận nhất đời này. Sau khi nàng đi, ta thường đến viện nàng từng ở để nhìn vật nhớ người, chỗ này lược bỏ một đống lời vô nghĩa.]
[Nàng sớm muộn gì cũng có ngày bại lộ thân phận, ở bên cạnh hắn không phải kế lâu dài. Ta không thể để nàng tiếp tục ở trong nguy hiểm.]
[Tối mai, canh Tý khắc ba, gặp ở cửa Đông, ta sẽ đưa nàng đi.]
Thời gian ta lén lút chuồn ra ngoài ăn đồ ăn vừa vặn trùng khớp với nội dung trong thư.
Kỳ Kiêu tưởng ta bỏ trốn cùng Lục Hủ Chi nên dẫn theo một đám người đi truy bắt rồi gây ra một màn náo kịch như vậy.
“Vậy nên hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ của ta.”
Ta chống nạnh, thành thật hỏi: “Bệ hạ nửa đường đã chặn mật tín rồi, làm sao ta biết được chuyện tư thông này chứ?”
“…”
Bốn phía lập tức yên tĩnh, trên đầu truyền đến ba tiếng quạ kêu.
Kỳ Kiêu đỡ trán.